Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1130: Thiên Cơ Hàng Ma Thuật (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn dựa vào bếp lò, ừng ực uống một ngụm rượu Băng Tâm Ngọc Hồ mát lạnh, dịch thể rượu xuôi theo yết hầu chui vào trong dạ dày, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt kia làm cho hắn nhịn không được thích ý phát ra một tiếng hà hơi.
Toàn thân mệt mỏi giống như tại một khắc này quét sạch sành sanh.
Bộ Phương thưởng thức ly rượu, không khỏi bắt đầu im lặng suy tư.
Rượu Băng Tâm Ngọc Hồ chính là loại rượu mà hắn ủ chế sớm nhất, là sử dụng Cửu Uẩn Nhưỡng Pháp. Theo thực lực tăng lên, nguyên liệu để sản xuất rượu Băng Tâm Ngọc Hồ của hắn cũng ngày càng quý giá, mùi vị của rượu Băng Tâm Ngọc Hồ cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng mà Bộ Phương đã không còn cái loại cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ ban đầu khi uống rượu Băng Tâm Ngọc Hồ nữa.
Tâm thần vừa động, lần gần nhất Bộ Phương đạt được khen thưởng chính là rượu Hoàng Tuyền Đại Hà.
Loại rượu này hệ thống hình dung đặc biệt trâu bò, còn hơn cả rượu Băng Tâm Ngọc Hồ, thậm chí rượu nếp Băng Hỏa Ngộ Đạo cũng tốt hơn không ít.
Điều này làm cho trong lòng Bộ Phương có chút động tâm. Hắn cũng được xem như một người yêu rượu, là người yêu rượu, đối với việc nếm thử rượu ngon mới, đương nhiên là trong lòng ngứa ngáy.
Bộ Phương buông ly rượu xuống, không khỏi do dự. Hắn khẽ vuốt cằm, nói:
- Xem ra đến lúc nên tìm cơ hội ủ rượu Hoàng Tuyền Nại Hà rồi.
Nhưng mà nguyên liệu ủ rượu Hoàng Tuyền Nại Hà hình như là ở Minh Khư…
Đi Minh Khư… Bộ Phương nheo mắt, trong lòng do dự.
Thiên Cơ Thánh Địa.
Mây đen dày đặc cuồn cuộn, bao phủ bốn phía xung quanh.
Bóng tối buông xuống, khiến cho trong lòng mỗi người đều cảm thấy căng thẳng.
Chẳng qua phía trên vòm trời có một toà Thần Đài hiện lên, phía trên Thần Đài có hai ngọn hỏa thần lay động, nở rộ ánh sáng cực hạn, xé rách bóng tối.
Trong hư không, làn da cả người Ma Sát biến thành màu đỏ thẫm, cánh chim màu đen ở sau lưng đang vỗ, trong tay cầm Tam Xoa Kích, khí tức ngút trời.
- Bà già này là Thần Linh Cảnh… đáng tiếc là già quá, không thể ăn được!
Ma Sát nhếch miệng, trong cặp mắt màu đỏ tươi có vẻ tiếc nuối, nhưng mà sau khi tiếc nuối, ánh mắt hắn ta lại chuyển hướng nhìn về phía đông đảo đệ tử của Thiên Cơ Thánh Địa.
Hắn ta nhếch miệng cười:
- Nhưng mà có nhiều tiểu tử trắng mịn như vậy… vẫn có khả năng ăn no được.
- Nghiệt súc! Đám đến Thiên Cơ Thánh Địa làm càn, lão thân sẽ khiến cho các ngươi có đi mà không có về.
Mạc bà bà chống quải trượng, ngạo nghễ đứng ở trên trời cao, mặc dù thân hình già nua, nhưng tinh thần sáng láng, Thần Đài trên đỉnh đầu, hỏa thần chập chờn, khí tức trùng thiên.
Toàn bộ không gian đều tràn ngập khí tức của bà ta.
- Bà già thối tha! Bà đã sắp chết rồi mà còn làm ra vẻ!
Ma Sát lạnh như băng nói, ngay sau đó, đôi cánh sau lưng đột nhiên vỗ một cái, thân hình hắn ta lập tức hóa thành một luồng sáng màu đen bay nhanh tới.
Tam Xoa Kích mạnh mẽ đâm ra, hư không dường như cũng bị xỏ xuyên nứt toát!
- Ha ha ha ha ha ha… không gian phiến thiên địa này thật sự là quá yếu ớt! Bà già kia! Chết đi!
Ma Sát cười ha ha, cặp mắt đỏ bừng.
Ầm!
Mạc bà bà vẫn ngạo nghễ đứng yên tại chỗ, Tam Xoa Kích kia đâm tới cũng chỉ đâm vào trước người bà ta vài tấc, tiến lui đều không được.
Khí tức sắc bén không ngừng tuôn ra.
Mạc bà bà bấm lan hoa chỉ, ánh mắt thâm thúy, sao trời quanh thân vẩy xuống, ánh sáng phun trào.
Đột nhiên bà ta dùng sức tiến về phía trước một chút.
Thân hình của Ma Sát ầm một tiếng bay ngược ra.
Nhưng mà, Ma Sát bị chấn bay ngược ra vẫn như cũ cất tiếng cười khẩy làm cho người ta phải sởn gai ốc.
Ngay sau đó, thân hình hắn ta ở trong hư không lần lượt hóa thành từng cái phân thân.
Từng cái phân thân đều đồng loạt mở miệng, giọng nói vang vọng khắp đất trời:
- Giết!
Rất nhiều phân thân của Ma Sát khẽ động, ngay lập tức chi chit vọt tới chỗ Mạc bà bà!
- Ma Tát, ngươi cũng tới, quyết chiến đi!
Ma Dạ, kẻ có hai con mắt dựng thẳng trên trán thản nhiên nói.
Lời vừa hạ xuống, Ma Tát ở sau lưng hắn ta đã rống to lao ra, thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ nghiền áp tới phía trước.
Vòng kim loại trên sừng nhọn va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang.
Lực bạt sơn Hề, khí cái thế! (*)
Một quyền đánh ra, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, gân xanh dày đặc, hung hăng nện vào trên vòng bảo hộ tinh thần của Mạc bà bà.
Vù vù vang vọng.
Vô số tinh quang phát sáng, trên tay phân thân của Ma Sát cầm Tam Xoa Kích đánh tới, một quyền của hung thú Ma Tát nện xuống, cái vòng bảo bộ tinh thần kia dường như cũng có chút chống đỡ không được.
Ánh mắt Mạc bà bà lạnh lùng, Thần Đài trên đỉnh đầu, hỏa thần chập chờn:
- Hai con nghiệt súc kia… dám can đảm tới thảo phạt Thiên Cơ Thánh Địa của ta, vậy thì lưu lại đi.
Trong miệng bà bà thốt ra âm thanh huyền ảo, cả người lập tức phát ra ánh sáng, hào quang ngút trời, xuyên thấu qua bóng tối, phối hợp chặt chẽ với ngôi sao trên bầu trời đêm, vô số ánh sao lấp lánh rủ xuống, quấn xung quanh thân thể của Mạc bà bà.
- Thiên Cơ Hàng Ma Thuật!
Ong!
Quải trượng của Mạc bà bà lập tức biến đổi, hóa thành một cây chùy dài, làn da vốn già nua tại một khắc này cũng chậm rãi trở nên trắng mịn căng đầy, vóc dáng cao ngất, xinh đẹp mỹ lệ.
Sinh cơ nồng đậm tràn ngập xung quanh thân thể Mạc bà bà.
Hai mắt Ma Tát trợn trừng, nhếch miệng cười to:
- Hóa trẻ tuổi rồi! Biến vậy mới ăn ngon!
Ma Sát chảy nước miếng.
Vô số ánh sao lấp lánh, sợi tóc phiêu tán, da thịt cả người dưới tinh quang chiếu rọi tản ra ánh huỳnh quang.
Ánh mắt Mạc bà bà lãnh đạm như băng, bàn tay thanh tú nhấc lên, chùy dài đánh xuống hai tên ma đầu.
(*) Lục bạt sơn Hề, khí cái thế: dịch nghĩa là “sức dời núi Hề, khí trùm trời” ; bài thơ Cai Hạ Ca của Hạng Tịch. Ý chỉ khí thế mạnh đủ để dời non lấp bể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận