Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2426: Tiểu Bộ, khoe mác (2)

Notice: Undefined offset: 175
Hạ Thiên mặc một thân quần áo đỏ, váy dài cuồn cuộn, tóc dài bay phất phơ.
Đôi môi đỏ thẫm hơi nhướng lên để lộ ra một tia châm chọc.
- Ngân Giáp…
Hạ Thiên nói.
Thân hình Ngân Giáp đột nhiên căng chặt lại, sau đó hắn ta khẽ cười mà nói.
- Thật không ngờ Quận Chúa đại nhân lại ở trong tửu lâu, vi thần không tiếp đón từ xa, xin Quận Chúa… Thứ tội.
- Cút.
Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Chữ cút này phát ra cực kỳ dịu dàng.
Nhưng mà, lời nói vừa ra, cũng làm cho khuôn mặt Ngân Giáp cứng đờ lại, mọi người ở đây cũng đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Vậy mà lại bảo Ngân Giáp cút… nữ nhân này có lai lịch gì?
Thiếu Vương gia trừng lớn mắt mà nhìn chằm chằm nữ nhân này…
Nuốt nước miếng ừng ực một ngụm.
Quận Chúa của Thần Triều?
Chính là vị Quận Chúa đại nhân có thực lực thông thiên kia, thiên phú yêu nghiệt vạn phần năm đó sao?
Nữ nhân mà lão cha hắn ta đề cập tới cũng sẽ có hơi hoảng sợ?
Sao nữ nhân này lại ở trong tửu lâu của Bộ tiên sinh chứ?
- Quận Chúa đại nhân… Hoàng Phi hạ lệnh muốn truy lùng tên đầu bếp này, ngươi đừng khó làm vi thần mà.
Ngân Giáp thản nhiên nói.
Quả thật hắn ta cũng có hơi kiêng kị Hạ Thiên, nữ nhân này có thiên phú yêu nghiệt, thực lực khủng bố, là một vị Thần Vương, hơn nữa còn là vị Thần Vương đã lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường.
Pháp Tắc Không Gian, xuất quỷ nhập thần, hắn ta cũng không nắm chắc bất kỳ phần thắng nào cả.
- Hoàng Phi? Nữ nhân ti tiện kia sao?
Hạ Thiên hơi ngẩng đầu lên mà thản nhiên nói.
Lời này vừa nói ra.
Người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Vậy mà lại dám gọi Hoàng Phi là nữ nhân ti tiện… Không hổ là Quận Chúa đại nhân!
Sắc mặt của Ngân Giáp đột nhiên biến đổi, bộc phát ra hung quang lóng lánh.
- Quận Chúa… Vi thần kính ngươi một câu Quận Chúa, nhưng ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không thể nhục mạ Hoàng Phi đại nhân.
Ngân Giáp lạnh như băng mà nói, hơi thở trên người chìm nổi.
Hoàng Phi, vĩnh viễn là một khối niết bàn trong lòng hắn ta, không cho phép có bất kỳ vấy bẩn nào.
Hạ Thiên cười nhạo.
- Hoàng Phi không thể nhục mạ? Rốt cuộc ngươi là Ngân Giáp của Thần Hoàng hay là Ngân Giáp của Hoàng Phi?
Hạ Thiên lạnh lùng mà nói.
Người xung quanh đều câm như hến, bọn họ không có bất kỳ tư cách gì dám xen mồm vào trong đoạn đối thoại cấp bậc này.
Người bình thường làm gì dám xúc phạm Hoàng Phi, đó là tội lớn chém đầu đó.
Cũng chỉ có Hạ Thiên thân là phó cung chủ của Thần Trù Cung, cùng với thân phận Quận Chúa mới là dám ngông cuồng như vậy thôi.
Sắc mặt Ngân Giáp xanh mét, tuy rằng hắn ta đang đeo mặt nạ, không nhìn ra được vẻ mặt, nhưng tất cả mọi người đều biết, lúc này chắc chắn sắc mặt của Ngân Giáp không dễ nhìn.
- Tất nhiên vi thần là Ngân Giáp của Thần Hoàng đại nhân, vĩnh viễn dốc sức cho Thần Hoàng đại nhân!
Ngân Giáp nói.
Giọng điệu của hắn ta lạnh lẽo cứ tựa như là phát ra từ trong kẽ răng vậy.
- Không nhìn ra đó… sao ta lại cảm thấy ngươi là tay sai của nữ nhân ti tiện kia nhỉ!
Hạ Thiên lắc lắc đầu, giọng điệu vẫn chua ngoa như vậy.
- Quận Chúa, nếu ngươi lại còn vũ nhục Hoàng Phi như vậy nữa, vi thần sẽ không khách khí đâu!
Ngân Giáp lạnh như băng mà nói.
- Ồ? Thẹn quá thành giận rồi?
- Ta không biết Thần Hoàng làm sao rồi, nhưng Ngân Giáp ngươi phải nhớ… Ở Hạ Ấp Thần Triều, Ngân Giáp ngươi, vĩnh viễn đều là thủ hạ của Thần Hoàng!
- Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình!

Hạ Thiên nói, mỗi một câu đều giống như là một thanh kiếm sắc bén đâm vào lồng ngực của Ngân Giáp vậy.
Hô hấp của Ngân Giáp cũng trở nên dồn dập.
- Quận Chúa đại nhân… Những lời này, không cần ngươi tới nhắc nhở! Tất nhiên vi thần hiểu được, chỉ có điều, cho dù có nói thế nào đi nữa thì tên đầu bếp này… cũng phải đưa đi!
Hơi thở trên người Ngân Giáp tán ra.
Cả tòa nhà, thậm chí là cả Triều Đô Thần Triều cũng đều bao phủ bên trong cổ khí thế đáng sợ này.
Tòa nhà của Lạc gia đang chấn động kịch liệt.
Xung quanh tòa nhà.
Trong hư không, có từng đạo bóng người ẩn nấp trong không trung, ánh mắt của bọn họ vô cùng sắc bén mà nhìn chằm chằm vào tầng cao nhất của tòa nhà, đó là một trận tranh đấu.
Cấm vệ Ngân Giáp của Thần Hoàng, tranh đấu với Quận Chúa…
Rất thu hút sự chú ý.
- Mang tên đầu bếp này đi? Chẳng lẽ ngươi đã quên mệnh lệnh không được động thủ với Thần Trù Cung của Thần Hoàng rồi sao?
Chiếc váy đỏ của Hạ Thiên quay cuồng, nàng chậm rãi cất bước trên hư không.
Ánh mắt Ngân Giáp co rụt lại.
- Tất nhiên tại hạ không dám quên mệnh lệnh của Thần Hoàng, nhưng mà… Quận Chúa đại nhân, hiện giờ tên đầu bếp này ở bên ngoài Thần Trù Cung, chắc hẳn Thần Trù Cung cũng không quản tới được đâu nhỉ.
Ngân Giáp điềm nhiên nói.
Thần Trù Cung không quản tới được?
Khóe miệng Hạ Thiên hơi nhếch lên.
Ngay sau đó, ánh mắt của nàng đảo một cái rồi dừng lên trên người Bộ Phương.
- Tiểu Bộ, khoe mác.
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Thiên khẽ mở mà nói.
Lời này vừa ra, mọi người khắp toàn trường đều có hơi sửng sốt.
Khóe miệng Bộ Phương hơi giật.
Khoe mác, sao lời này nghe cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào ấy nhỉ?
Khoe mác?
Người ở xung quanh cũng hơi sửng sốt.
Rất nhiều người đều ngẩn ngơ.
Không biết trong hồ lô của Hạ Thiên bán thuốc gì nữa.
Bộ Phương có hơi bất đắc dĩ, dưới sự chú mục của vạn người, hắn chỉ có thể khoe mác thôi.
Tâm thần động một cái, hắn lấy một khối lệnh bài từ trong Túi Không Gian Hệ Thống ra.
Tóm lấy vào tay.
Sau đó, Bộ Phương nhấc lệnh bài giơ lên trên không trung.
Động tác tạo độ cung không lớn.
Nhưng ánh mắt của mọi người lại đều bị tấm lệnh bài trong tay Bộ Phương hấp dẫn ánh mắt.
Cho dù là Ngân Giáp, hay là Thiếu Vương gia, Lạc Tam Nương.
Thậm chí một đám người đang quan sát trận chiến ở bên ngoài, trong một khắc này cũng hít một ngụm khí lạnh.
Trong lòng mỗi người đều kinh hãi tựa như muốn nổ tung vậy!
- Đây là lệnh bài của cung chủ Thần Trù Cung? Tên đầu bếp này… mẹ nó từ khi nào mà trở thành cung chủ của Thần Trù Cung rồi?
Mọi người, vẻ mặt ngơ ngác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận