Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2480: Năm cái que cay, Nhĩ Ha xuất thủ! (2)

Notice: Undefined offset: 218
Hắn ta phóng một thanh kiếm ra, ánh kiếm sáng chói bùng phát.
Va chạm về phía bàn tay đó.
- Cái thứ gì vậy!
Phương Vô Kỵ lạnh lùng mà nói.
Vậy mà lại dám đánh lén hắn ta, tìm chết!
Tiếng leng keng vang lên.
Phương Vô Kỵ chỉ cảm thấy có một cỗ sức lực rất lớn bùng phát lên, hắn ta đứng thẳng lên từ vị trí rồi lùi lại một bước.
Sắc mặt của hắn ta thay đổi.
Ở nơi đó, bóng dáng dần dần hiện ra.
Nó thực chất là một con rối sắt mũm mĩm và có phần dễ thương.
Đế Tử nhìn thấy Tiểu Bạch, khóe miệng hắn ta cong lên.
- Kẻ gây rối… lột quần áo rồi thị chúng.
Đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lập lòe mà nhìn về phía Phương Vô Kỵ.
Lột quần áo?
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều đều sững sờ, sau đó bọn họ cười xùy lên.
Có Phương Vô Kỵ ở đây, ai dám lột quần áo.
Hơn nữa, bọn họ là thành viên của đoàn sứ giả đến từ Tiên Linh Thần Triều đó, ai dám lột?
Không sợ bị hỏi tội à!
Bây giờ, Hạ Ấp Thần Triều nào dám đắc tội với Tiên Linh Thần Triều chứ.
Nếu như Thần Hoàng của Hạ Ấp Thần Triều Thần ở thời kì hoàn kim thì có lẽ bọn họ còn thu liễm một chút, nhưng... bây giờ, đại hạn của Thần Hoàng đang đến gần.
Bọn họ sợ cái gì?
Hỗn Độn Vũ Trụ, kẻ mạnh chính là quy tắc.
Lột quần áo, ngươi cũng phải có thực lực đã.
Chỉ là một cục sắt khôi lỗi nhỏ bé thôi mà cũng cả gan dám nói như vậy sao?
Phương Vô Kỵ cũng cười lạnh.
Kiếm của hắn ta đã có hơi đói khát rồi đó.
Mặc dù đối phương chỉ là một cỗ khôi lỗi, nhưng hắn ta cảm nhận được một sự hưng phấn hiếm có.
Không sai, có thể cục sắt khôi lỗi này sẽ là kình địch của hắn ta.
Có lẽ hắn ta sẽ có một trận chiến đấu vui vẻ thỏa thích...
Đã rất lâu không được đánh một trận thỏa thích như thế rồi.
Tới đây!
Đánh đi!
Có kiếm trong tay, ta có cả thiên hạ.
Phương Vô Kỵ hơi nhếch khóe miệng để lộ ra ý cười.
Một giây sau, hắn ta bước ra một bước, thân hình bắn phụt ra tựa như rồng vậy.
Grào!
Đánh một kiếm ra tựa như một tiếng rồng gầm.
Phía xa.
Đế Tử lập tức toát ra vẻ đồng tình trên mặt.
- Mặc quần áo không tốt sao?
Đế Tử nói thầm trong lòng.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm que cay, trong ánh mắt hắn ta bật ra ánh sáng rực rỡ, hắn ta xoay tay mình đầy phấn khích.
Đám khuê mật sau lưng Nhĩ Ha đều trợn tròn mắt như bầy chó sói.
Dường như lại có thể thưởng thức được cảnh tượng đẹp đẽ rồi.
Bộ Phương lắc đầu với vẻ cạn lời.
Tiểu Bạch rất chuyên nghiệp với việc lột quần áo.
Kiếm khí như rồng.
Tu vi của Phương Vô Kỵ đúng là rất cường hãn.
Hắn ta đâm một kiếm ra, đột nhiên hóa thành muôn ngàn ánh kiếm rồi liên tiếp bắn tung tóe trong tửu lâu.
Thanh kiếm ép thẳng về phía Tiểu Bạch.
Về phần Đế Tử, Phương Vô Kỵ đã không thèm đếm xỉa đến hắn ta từ lâu rồi.
Tên Đế Tử này không đáng để lo.
Chờ hắn ta giải quyết con khôi lỗi này xong rồi lại đi đối phó với Đế Tử.
Chuỗi chiến thắng liên tiếp của hắn ta không thể dừng lại như thế được.
Dù sao thì hắn ta cũng muốn so tài với Thái Phi!
Bùm!
Đối mặt với một kiếm của Phương Vô Kỵ.
Tiểu Bạch lại nhàn nhạt mà quét ngang một chưởng ra.
Thanh kiếm va chạm vào bàn tay.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều rất hưng phấn, bọn họ cảm thấy mình sắp được nhìn thấy một màn cục sắt khôi lỗi này bị chém thành một khối vụn rồi!
Bang!
Bàn tay to như quạt hương bồ đánh nát kiếm khí, giống như một con cự long trùng kích vậy, bàn tay to trực tiếp túm lấy đầu của Phương Vô Kỵ…
Xoẹt!
Tiếng lụa của quần áo bị xé rách vang lên.
Ánh mắt cơ giới của Tiểu Bạch lấp lóe, hắn ta nhẹ nhàng vung lên.
Khóe miệng Đế Tử khẽ cong.
Que cay ngậm trong miệng Minh Vương Nhĩ Ha lắc một cái.
Đôi mắt của các nữ nhân trong đám khuê mật sáng bừng lên…
Đám yêu nghiệt của Tiên Linh Thần Triều lại sợ hãi cả kinh...
Ôi đệt.
Một bóng người bay vèo ra ngoài.
Thứ bay lượn trên trời... là mảnh lụa mỏng rách nát kia.
Một bóng dáng trắng nõn bị quẳng lên không trung rồi bay ra ngoài, xẹt qua một vòng cung ưu mỹ, đập lên trên mặt đất phía bên ngoài tửu lâu.
Phương Vô Kỵ có chút ngơ ngác...
Hắn ta cảm nhận được một trận ý lạnh ập tới toàn thân.
Xảy ra chuyện gì, hắn đang làm cái gì, hắn đang ở đâu?
Phương Vô Kỵ bò dậy từ dưới đất, ánh mắt hắn ta co rụt lại mà cúi đầu xem xét trên dưới khắp người, không một mảnh vải...
Hắn ta…đường đường là Phương Vô Kỵ với thành tích mười lăm trận thắng liên tiếp, vậy mà lại thật sự… bị lột quần áo rồi?
Sau lưng Minh Vương Nhĩ Ha.
Bọn nữ nhân của đám khuê mật nhìn thân thể Phương Vô Kỵ, đột nhiên thở dài một hơi, trên mặt các nàng toát ra vẻ tẻ nhạt vô vị.
Các cường giả của Tiên Linh Thần Triều cũng cảm thấy không thể tin được.
Sau đó, bọn họ nhao nhao cúi đầu thì thầm với nhau.
Trên mặt của nữ nhân xinh đẹp đến không gì sánh được kia đỏ ửng lên, càng xinh đẹp động lòng người hơn nữa.
Nàng thầm phỉ nhổ một tiếng, mắng một câu lưu manh.
Phương Vô Kỵ ù tai quáng mắt, hắn ta cảm thấy cả người đều lơ mờ.
Một giây sau, hắn ta đã lấy lại tinh thần.
Phảng phất giống như muốn nổ tung lên.
- Đáng chết đáng chết! Tửu lâu rách nát gì đây! Phá hủy hết cho ta!
Phương Vô Kỵ không kìm được sự tức giận.
Trước mặt nữ thần mà bị sỉ nhục, bị lột sạch y phục, chỗ bí mật của nam nhân cũng lộ ra hoàn toàn.
Điều này quả thật là vô cùng nhục nhã đối với hắn ta.
Ầm ầm!
Tất cả Pháp Tắc Chi Lực lan tràn ra.
Kiếm ý đáng sợ bao phủ khắp nơi, cuồn cuộn phun trào.
Trong tửu lâu.
Ánh mắt Đế Tử lóe lên, lãnh ý thổi quét tới.
Muốn chết.
Đế Tử cởi từng nút thắt trên đồng phục ra.
Chuẩn bị ra khỏi tửu lâu để động thủ.
Nhưng...
Ngay khi một nút được cởi ra thì đã bị Bộ Phương chặn lại..
- Giờ làm việc, bình tĩnh chút đi, đừng có động một chút là cởi quần áo...
Bộ Phương nói.
Ánh mắt Đế Tử của ngẩn ra, trọng điểm là cởi quần áo à?
- Nhĩ Ha, năm cái que cay, tên nhóc nghịch kiếm kia giao cho ngươi đó, cho ngươi một canh giờ chơi chết hắn ta.
Bộ Phương ngắm nghía ngón tay của mình một chút.
Mặt hắn không cảm xúc mà nhìn Nhĩ ha đang ngậm que cay rồi nói:
- Một canh giờ? Ngươi đang xem thường bổn vương sao?
- Hãy... cho bổn vương nửa canh giờ, bổn vương sẽ dạy hắn ta... chơi đùa thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận