Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1345: Đầu bếp học việc trong Thao Thiết Tửu Lâu (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đã nhận được tin tức của Vũ Phù, Bộ Phương về tới trong Thao Thiết Tửu Lâu.
Kéo qua một cái ghế ngồi ở trước cửa tửu lâu, cảm thụ được cảm giác sảng khoái khi làn gió nhẹ nhàng mơn man trên da mặt, Bộ Phương híp mắt nghỉ ngơi một chút.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc, Bộ Phương mở mắt ra bắt đầu lâm vào trong trầm tư.
Hắn tất nhiên là muốn đi Vô Tận Hải, hôm nay có lẽ cũng là thời cơ không sai biệt lắm nên tiến về đó rồi.
Dù sao lúc trước tại thời điểm hắn đạt được một đám tiên khí của Tiên Trù Giới, hệ thống có nhắc nhở qua. Cổng lớn Tiên Trù Giới sẽ mở ra trong ba năm sau, khi đó Bộ Phương nhất định phải tiến vào được Tiên Trù Giới.
Bây giờ cũng đã gần ba năm trôi qua, Bộ Phương cảm thấy đã đến lúc hắn nên đi tới Vô Tận Hải một lần.
Đương nhiên trước khi đến, Bộ Phương còn có một sự việc cần giải quyết.
Cái kia chính là tìm đầu bếp học việc cho Thao Thiết Tửu Lâu.
Đúng vậy, chính là điều này.
So với Vân Lam Tửu Lâu cùng với Phương Phương Tiểu Điếm.
Lúc này đây, hệ thống chỉ cần Bộ Phương tìm kiếm một đầu bếp học việc cho Thao Thiết Tửu Lâu.
Nếu như chỉ cần tìm kiếm một người, vậy cũng được, khá nhẹ nhàng.
Nhưng mà ai sẽ trở thành đầu bếp học việc của hắn đây này?
Vậy thì lại khiến cho Bộ Phương có chút đau đầu rồi, ở bên trong Thao Thiết Cốc, có rất nhiều đầu bếp có thiên phú, những người này cũng có thể trở thành lựa chọn của Bộ Phương.
Nhưng thật sự muốn Bộ Phương tuyển ra một tên, này lại rất xoắn xuýt.
Suy nghĩ hồi lâu, Bộ Phương đều không nghĩ ra một người thích hợp, vuốt vuốt đỉnh đầu của mình, Bộ Phương quay người đi vào trong phòng bếp, đã bắt đầu luyện tập nấu nướng ngày hôm nay.
Đợi lát nữa còn phải chuẩn bị buôn bán đây này.
Minh Vương Nhĩ Ha lắc lư đi đến, cốc chủ đời thứ nhất Thao Thiết Cốc cũng đi vào tửu lâu, hai người này lăn lộn ngược lại là rất không tồi, thường xuyên chạm mặt tại tửu lâu của Bộ Phương, quan hệ tốt tới mức không thể tốt hơn.
Lão giả vuốt vuốt một nhúm tóc trắng bên trên đầu mình, nhắm hai con mắt lại.
Thời gian ba năm rất nhanh đã tới rồi, gần đây lão giả cũng có một cỗ cảm giác gấp gáp quấn quanh tại trong lòng.
Cơ duyên Tiên Trù Giới, ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, nhất định là ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội kia đâu.
Hôm nay bên trên Tiềm Long Đại Lục đã hình thành trạng thái giằng co giữa cường giả Khư Ngục cùng cư dân Đại Lục.
Nhưng mà bởi vì có sự tồn tại của Thao Thiết Cốc, cho nên sự giằng co này chưa bao giờ bị phá vỡ.
Lão giả biết rõ, một khi cơ duyên Tiên Trù Giới bại lộ, những cái tên cường giả Ma Chủ kia, còn có Ma Chủ Tối Cường tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội kia đâu.
Cho nên đến lúc đó tuyệt đối sẽ xảy ra một cuộc ác chiến.
Mà hết thảy này đều mấu chốt ở tiểu đầu bếp trước mắt.
Lão giả nhìn xem Bộ Phương đang bận rộn bên trong phòng bếp, bưng chén rượu lên uống một ngụm rượu, nhẹ thở một hơi.
Lão giả không biết, tại thời điểm ông ta dò xét Bộ Phương, Bộ Phương kỳ thật cũng đang đánh giá ông ta.
Bộ Phương đang nhức đầu suy nghĩ vị đầu bếp học việc kế tiếp là ai, cho nên mọi người trong tầm mắt hắn nhìn thấy đều bị tham khảo đánh giá cùng chọn lựa một phen.
Nhìn chăm chú vào lão giả trong chốc lát, Bộ Phương tiếc nuối lắc đầu.
Lão giả này không phù hợp yêu cầu của hắn, chủ yếu vẫn là tuổi quá lớn, quá già rồi.
Bày đồ ăn tại trước cửa sổ, Sở Trường Sinh thuần thục bưng đồ ăn bày tại trước mặt thực khách.
Ngoài cửa có một bóng hình lảo đảo bước đến, xiêm y trước ngực rộng mở, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Bộ dáng phóng đãng không bị trói buộc, lại khiến cho không ít thực khách chú ý đến.
Người này không phải ai khác, đúng là đầu bếp đứng trong nhóm mười người đứng đầu Bảng Thiết Bia Trù Thao Thiết Cốc, Văn Nhân Thượng.
Trên mặt Văn Nhân Thượng treo nụ cười ôn hòa, cả người có hơi gầy gò.
Mặc dù hắn ta là đầu bếp, tại trong Thao Thiết Cốc cũng có một cái tửu lâu, nhưng mà hắn ta không giống với các đầu bếp khác, hắn ta luôn luôn chạy tới tửu lâu của Bộ Phương, tiến vào tửu lâu thì chọn một món ăn sáng cùng một phần rượu ngon.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là uống rượu.
Mỗi một lần tới, đều uống say khướt mới trở về.
Văn Nhân Thượng có sự yêu thích cùng truy cầu đặc thù đối với rượu ngon.
Chính hắn ta cũng có rượu ngon chế riêng, gọi là rượu Trúc Đồng.
Nhưng mà sau khi thưởng thức đến rượu ngon trong tửu lâu của Bộ Phương, Văn Nhân Thượng không còn có ủ chế riêng rượu Trúc Đồng nữa.
Nhưng hắn ta lại có thể sẵn sàng táng gia bại sản vì một ly rượu Hoàng Tuyền Nại Hà.
Đôi mắt Bộ Phương nhìn xem Văn Nhân Thượng càng ngày càng sáng, xem ra Văn Nhân Thượng ngược lại là một lựa chọn không sai.
Trù nghệ Văn Nhân Thượng mạnh không thể nghi ngờ, nếu như có thể lừa tới làm đầu bếp học việc, ngược lại là có thể giảm đi không ít bận rộn cho Bộ Phương.
Xì xì xì~
Nồi khẽ rung, hơi nóng bay lên.
Sau khi múc đồ ăn vào bàn sứ thanh hoa, Bộ Phương lấy ra một vò rượu Băng Tâm Ngọc Hồ, mang theo rượu đi đến bên ngoài phòng bếp.
Sở Trường Sinh hiển nhiên là không ngờ rằng Bộ Phương lại đi ra từ trong phòng bếp, có chút nghi hoặc nhìn Bộ Phương.
Nhưng mà Bộ Phương cũng không để ý gì tới ông ta, trái lại trực tiếp đi tới trước mặt Văn Nhân Thượng.
- Rượu Băng Tâm Ngọc Hồ của ngươi.
Bộ Phương bày một vò rượu tại trước mặt Văn Nhân Thượng, nhàn nhạt nói.
Văn Nhân Thượng liếc nhìn Bộ Phương, đã nắm lấy vò rượu Băng Tâm Ngọc Hồ, bật nắp bắt đầu thoải mái uống.
Nhìn qua Văn Nhân Thượng đang chè chén rượu ngon, Bộ Phương cân nhắc câu nói một chút, không biết nên mở miệng như thế nào.
Muốn khiến Văn Nhân Thượng làm đầu bếp học việc của bản thân, cái này kỳ thật cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao bản thân Văn Nhân Thượng cũng là một vị đầu bếp có trù nghệ rất tinh xảo. Trù nghệ Văn Nhân Thượng có thừa, nhưng lại yêu thích chưng cất rượu.
Lúc trước thời điểm Bộ Phương càn quét đầu bếp bên trên Bảng Thiết Bia Trù, Văn Nhân Thượng cũng thua ở trong tay Bộ Phương.
Vậy đối phương còn có thể nguyện ý làm đầu bếp học việc của hắn không?
Bộ Phương cảm thấy vấn đề này còn cần suy tính nhiều, hơn nữa hắn cũng cần cân nhắc đắn đo câu nói.
Ọt ọt ọt ọt...
Văn Nhân Thượng uống vào từng ngụm từng ngụm rượu, dịch rượu chảy xuống theo khóe miệng của hắn ta, xẹt qua lồng ngực trắng nõn.
Một ngụm uống hơn phân nửa bầu rượu, cái loại cảm giác sảng khoái thấu triệt nội tâm này khiến cho Văn Nhân Thượng không khỏi thở ra một ngụm khí trắng.
- Bộ lão bản, ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói đi.
Văn Nhân Thượng lườm Bộ Phương, khóe miệng nhếch lên, vừa cười vừa nói.
A... Bị nhìn thấu rồi hả?
Đã như vậy...
Bộ Phương thu hai tay về, đặt ở trên bàn cơm, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Thượng.
Người chung quanh đều có chút ít tò mò nhìn, không biết rốt cuộc là Bộ Phương có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận