Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2105: Hợp nhất hai nồi, nổ tung Đại Thánh (1)

Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Kiếm Oa được xem như là thủ đoạn sát phạt mạnh nhất của Bộ Phương lúc bấy giờ.
Cả hai đều được thêm Thiên Đạo Ý Chí của Điền Viên Thiên và Mỹ Thực Trận Pháp “Bộc Phá” vào trong đó, vì vậy đã làm nên Thực Khí Tử Vong.
Thế nhưng, Bộ Phương chưa bao giờ thử thi triển Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Kiếm Oa cùng lúc, chứ huống hồ là dung hợp hai thứ đó lại để thi triển...
Sự kết hợp của hai món ăn không phải là trộn lẫn hai món bình thường lại với nhau rồi xào nấu.
Hơn nữa, cần phải làm cho khí cơ ở bên trong đó kết nối được với nhau, như vậy mới có thể khiến cho nó ổn định hơn trong quá trình dung hợp, mà sẽ không nổ tung.
Nếu không, một khi chạm vào, Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Kiếm Oa sẽ lập tức phát nổ, Bộ Phương có thể cũng sẽ bị thôn phệ thành nắm tro tàn trong nháy mắt.
Thực Khí Tử Vong vốn là một món ăn tấn công cực kỳ không ổn định.
Lần này, Bộ Phương cũng hạ quyết tâm tàn nhẫn một phen.
Suy cho cùng, lần này ở Thánh Khôi Thành, hắn đã phải chịu một tổn thất nặng nề, hắn không muốn để những thua thiệt trong lần này cứ bỏ qua như vậy được!
Vì vậy, hắn muốn để lại cho Thánh Khôi Thành một kỷ niệm sâu sắc trước khi rời đi...
Minh Khôi lão tổ cũng chính là người mạnh mẽ nhất trong Minh Khôi Nhất Mạch.
Khí tức đáng sợ như thể muốn làm cho hư không sụp đổ.
Một vuốt này của hắn mang theo sức mạnh tối cao, không ngừng dâng trào một cách mãnh liệt, như thể muốn nổ tung Bộ Phương thành từng mảnh trong nháy mắt!
Đột nhiên, Minh Khôi lão tổ chợt cau mày.
Bàn tay đó dường như được bao phủ trong ánh hào quang màu vàng rực rỡ, chụp về phía đầu của Bộ Phương, như đang muốn đập nát đầu Bộ Phương trong tức khắc.
Tuy nhiên, hắn nhìn thấy người tuổi trẻ kia lại nhìn thẳng vào mắt hắn với vẻ không hề sợ hãi một chút nào...
Các món ăn xuất hiện trên hai lòng bàn tay của hắn.
Một tay cầm Cán Oa, còn tay kia thì cầm Sa Oa...
Tên thiếu niên chẳng qua chỉ mới là Tiểu Thánh Nhất Chuyển này đang muốn làm gì?
Trong lòng Minh Khôi lão tổ không hề có chút thay đổi nào, mà nhìn thẳng với vẻ lạnh nhạt.
Vù vù vù.
Sắc mặt của Bộ Phương trở nên trắng bệch ngay tức khắc.
Vẻ ngưng trọng hiện lên trong đôi mắt hắn.
Bên trong Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Sa Oa đều ẩn chứa những luồng khí cơ khủng khiếp, hai luồng khí cơ này có chút bài xích khi dung hợp lại cùng nhau.
Tinh Thần Lực của Bộ Phương tuôn ra một cách mãnh liệt, bao trùm lấy Sa Oa và Cán Oa như tơ như sợi, liên tục loại bỏ sự bài xích giữa hai luồng khí cơ này...
Khoảng cách giữa Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Sa Oa đang không ngừng được kéo gần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cuối cùng, hoàn toàn hội tụ lại với nhau.
Khí tức của cả hai thứ dường như đã hóa thành cá âm Dương đang lượn vòng không ngừng, khiến cho năng lượng được cân bằng với nhau...
Làm đến một bước này, Bộ Phương đã cảm nhận được Thần niệm của mình gần như cạn kiệt.
- Tiểu tử Bộ Phương! Ngươi đang làm cái gì vậy?
Cẩu Gia cuối cùng cũng cảm nhận được sự khác thường của Bộ Phương, quay đầu nhìn sang, một tia kinh hãi chợt hiện lên trong đôi mắt, không khỏi bật thốt lên.
Minh Vương Nhĩ Cáp cũng thẫn thờ, ngậm Que Cay, trố mắt nhìn Bộ Phương.
Thanh niên này... điên rồi sao?
Nguồn năng lượng gắt gao bên trong Sa Oa và Cán Oa vô cùng cường đại, làm sao có thể dung hợp loại năng lượng này được chứ?
Một khi hợp nhất lại với nhau thì nhất định sẽ bị nổ tanh bành!
- Dừng lại ngay!
Minh Vương Nhĩ Cáp cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng rút Que Cay ra khỏi miệng, há mồm hét lên.
Có điều là, đã không còn kịp nữa rồi.
Một cỗ khí cơ kỳ lạ mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đã kết hợp lại cùng nhau.
Không khí dường như cũng sôi trào lên.
Theo nhận thức của Minh Vương Nhĩ Cáp và Cẩu Gia, cá âm dương dường như sẽ lập tức phát nổ nhanh thôi...
Ánh hào quang sáng chói bắn thẳng lên trời!
Vù vù.
- Đừng sợ... ta chỉ tặng một món quà lớn cho Minh Ngục mà thôi.
Sắc mặt của Bộ Phương trở nên tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, khóe miệng khẽ cong lên, nói với vẻ thản nhiên.
Hắn thở hổn hển dữ dội.
Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Kiếm Oa vẫn dùng chung một loại Mỹ Thực Trận Pháp, vậy mà khi dung hợp lại được cũng đã cảm thấy khó khăn như thế rồi.
Huống chi là nếu không dùng một loại Mỹ Thực Trận Pháp giống nhau, vậy thì quá trình hợp nhất lại càng khó khăn đến mức nào?
Chẳng qua bây giờ, Bộ Phương đã không còn sức để nghĩ về những thứ đó nữa...
Bàn tay đó của Minh Khôi lão tổ đang đến gần...
Bộ Phương nhếch miệng, hai mắt sáng rực lên, vỗ thật mạnh lên phía trên cá âm dương.
Ngay lập tức, dường như có tiếng gào thét vang lên.
Cán Oa Hủy Diệt và Phong Cuồng Kiếm Oa bắn ra, đập về phía Minh Khôi lão tổ!
- Chỉ một tên Tiểu Thánh Nhất Chuyển cỏn con mà cũng dám ra tay với lão tổ sao?
Hai mắt của Minh Khôi lão tổ khẽ nheo lại, tỏ vẻ cực kỳ khinh thường...
Cá âm dương xoay tròn, khí cơ ở bên trong đó đều trở nên có chút mơ hồ.
Mặc dù có một luồng khí cơ nguy hiểm nhè nhẹ đang khuếch tán ra, nhưng tên đó chỉ là Tiểu Thánh Nhất Chuyển, làm sao có thể uy hiếp được hắn cơ chứ?
Minh Khôi lão tổ đánh ra một vuốt vào cá âm dương!
Bùm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa bất ngờ vang lên!
Âm thanh của vụ nổ cuốn theo ánh lửa và kiếm ý kinh người, lực siết kinh hoàng đã nuốt chửng Minh Khôi lão tổ vào chỉ trong nháy mắt!
Một đám mây hình nấm khổng lồ đột nhiên nổ tung và lao lên bầu trời!
Những làn khói cuồn cuộn dày đặc không ngừng tràn ngập khắp nơi...
Vào khoảnh khắc này, dường như toàn bộ Thánh Khôi Thành cũng đều trở nên im lặng như tờ.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng nhìn lên vụ nổ phía trên bầu trời.
Chỉ còn lại tiếng nổ ầm ầm kinh hoàng đang không ngừng quét qua...
Đây là lễ vật cuối cùng mà Bộ Phương để lại cho Thánh Khôi Thành...
Bộ khôi lỗi khổng lồ ở bên ngoài Thánh Khôi Thành đã di chuyển.
Bàn tay to lớn bất ngờ vươn tới.
Sau đó, thụt hai tay về, khóa chặt vụ nổ lớn này lại trong lòng bàn tay...
Ánh lửa lọt một ít qua khe hở trong lòng bàn tay, nhưng đã suy yếu đi rất nhiều.
Ầm! !
Trong vụ nổ đó còn có thêm một tiếng nổ khác...
Sau đó, dường như có mảnh vỡ rơi xuống trong lòng bàn tay của bộ khôi lỗi cấp Thánh Minh to lớn đó.
Vụ nổ lớn đã bị áp chế xuống.
Vù vù...
Bàn tay mở ra.
Một lão giả mặt đỏ đang đứng trên lòng bàn tay màu vàng óng đó, nheo mắt nhìn chằm chằm vào hư không đang biến mất, sắc mặt lạnh lùng như băng.
Lão giả giơ tay lên, phía trên bàn tay của hắn bị kiếm khí rạch ra một đường, máu thịt bên trong miệng vết thương đang lúc nhúc, chẳng mấy chốc đã khôi phục lại như cũ, thậm chí là chưa hề chảy ra một giọt máu nào.
Mặc dù vết thương không nghiêm trọng, thế nhưng hắn lại mang theo một nỗi khiếp sợ trong lòng.
- Cảm giác này... Chẳng lẽ là người truyền thừa của người nọ sao?
- Không thể nào... rõ ràng người đó đã bỏ mạng trong tinh không, chết một cách rất thê thảm, sẽ không thể nào có người thừa kế được.
- Nếu thực sự là người thừa kế của người đó... vậy thì nhất định phải chết! Trên đời này không nên có người như vậy tồn tại! Một tên cũng không được!
Chấn động trong lòng Minh Khôi lão tổ còn lớn hơn rất nhiều so với vết thương trong lòng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận