Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1878: Thành Thâm Uyên (2)

Notice: Undefined offset: 172
Thuyền U Minh vẽ một vòng cung ở trên không trung đen nhánh, trong nháy mắt đã chạy ra xa.
Thâm Uyên, Minh Khư và Tiên Trù Giới nằm ở vị trí cách Thần Kỳ Địa Vực không xa.
Muốn đến Thâm Uyên thì trước tiên phải đến một thành trì hỗn loạn nằm gần Thâm Uyên, thành trì đó gọi là Thành Thâm Uyên.
Mà mục tiêu của thuyền U Minh trong chuyến này chính là Thành Thâm Uyên.
Đại khái thuyền đi mất khoảng một ngày.
Thuyền từ từ lao ra khỏi khoảng không bao la.
Ngay sau đó, thứ đập vào mắt Bộ Phương chính là một thành trì rất lớn đang trôi lơ lửng trong không trung.
Thành trì kia nguy nga hùng vĩ, nhìn xa xa tựa như đang phơi bày dáng vẻ đỏ thẫm.
Mỗi một khối gạch đá dường như cũng đều dính thịt sống màu đỏ tươi của máu, toát lên sự chết chóc và giết hại.
Ở trước thành trì có một quảng trường rất lớn.
Nói là quảng trường nhưng thật ra thì chẳng qua là một mảnh đất trống, trên khoảng đất đó phủ đầy cát vàng, một đám đông náo nhiệt đang đứng trên đó.
Thuyền U Minh bay đến và hạ cánh trên quảng trường.
Bộ Phương và Tiểu U còn có Cẩu gia lần lượt bước ra khỏi thuyền U Minh, cảnh tượng náo nhiệt khiến cho mọi người có chút sững sờ.
Cẩu gia bước những bước duyên dáng như mèo, cái đuôi lắc qua lắc lại, liếc nhìn xung quanh, miệng chó bất giác cười toe toét.
- Tiểu tử Bộ Phương, Cẩu gia ta còn có việc, ngươi cứ đi trước đi, các ngươi cũng không cần chờ Cẩu gia ta, làm xong chuyện cần làm thì về sớm một chút.
Cẩu gia nói.
Nói xong, nó quay người lại, Cẩu gia bước những bước duyên dáng như mèo, biến mất tại chỗ trong nháy mắt.
Bộ Phương và Tiểu U chớp mắt một cái, cả hai đều có chút nghi ngờ không hiểu.
Trên quảng trường nhộn nhịp có rất nhiều người, một số đến từ đại lục, cũng có người đến từ Minh Khư.
Dòng người càng lúc càng đông.
Bộ Phương đưa Tiểu U tìm rất lâu ở trong đó nhưng vẫn không nhìn thấy đám người Địch Thái Giới Chủ, có lẽ đối phương đã tiến vào Thành Thâm Uyên trước rồi.
Muốn vào thành thì nhất định phải xếp hàng.
Dòng người đứng ở cửa thành đã sắp thành hàng dài.
Những người dự định đi vào thành có ngoại hình khác nhau, chỉ cần nhìn những người vào thành là có thể thấy được Thành Thâm Uyên hỗn tạp như thế nào.
Bộ Phương và Tiểu U đứng xếp hàng một lúc, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Họ đứng ở trước cổng thành nguy nga.
Một người lính canh đưa cho hai người bọn họ, mỗi người một khối ngọc phù màu đỏ máu.
- Ngọc phù này tượng trưng cho thân phận của các ngươi, là chỗ đứng căn bản của các ngươi ở trong Thành Thâm Uyên, có ngọc phù thì các ngươi mới có thân phận, một khi ngọc phù không còn hoặc là bị cướp... thì các ngươi sẽ cách cái chết không xa.
Người lính canh là một người đàn ông có vết sẹo trên mặt, hắn liếm môi và giải thích với Bộ Phương và Tiểu U.
- Các ngươi đến từ Tiên Trù Giới sao... Rất tốt, rất có can đảm.
Người lính gác nhìn Bộ Phương và Tiểu U, thần sắc trên mặt hắn cực kỳ quái dị.
Bộ Phương cau mày không hỏi gì, hai người cầm lấy ngọc phù và tiến vào trong thành.
Ngay khi vừa tiến vào thành thì một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên bên tai họ.
Cả hai người họ đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên, cả hai đều là những người có ý chí kiên định, sau một lúc họ đã phục hồi tinh thần lại, sắc mặt trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Thân phận của Tiên Trù Giới nhất định sẽ có chút đặc thù.
Bộ Phương rất rõ ràng về điều này.
Ban đầu, cường giả của Minh Ngục gửi thiệp mời cho Địch Thái Giới Chủ, chính là đoán được Địch Thái Giới Chủ sẽ không chống đỡ nổi trước cám dỗ mà đi tới Thâm Uyên.
Có thể có một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn trong Thâm Uyên và đang chờ Địch Thái Giới Chủ nhảy xuống.
Nhưng đây đúng là chuyện không có cách nào cả.
Thành Thâm Uyên, bề ngoài nhìn qua trông thật quyến rũ.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm đậm đà, có mùi thơm của món ăn, cũng có mùi thơm của đồ ăn vặt.
Rõ ràng, ở bất cứ thành trì nào thì mỹ thực chính là điều thường thấy.
Chỉ cần có người địa phương thì sẽ có thức ăn ngon.
Đối với mỹ thực của Thâm Uyên thì Bộ Phương ngược lại vẫn rất tò mò, dù sao nơi này cũng chính là nơi sản xuất ra tương Thâm Uyên Lạt Tiêu.
Bộ Phương đưa Tiểu U đi trên một con phố rộng rãi.
Đường phố của Thành Thâm Uyên rất rộng, chủ yếu là do những người trong Thâm Uyên đều có thân hình cực kỳ cao lớn.
Những người bản địa của Thâm Uyên đều là ác ma Thâm Uyên, những người bản địa này ở trong Thành Thâm Uyên đều hết sức thưa thớt.
Nguyên nhân chính là do lúc Minh Ngục xâm chiếm Thâm Uyên, ác ma Thâm Uyên gần như đã bị tàn sát hết.
Hiện tại những cái gọi là ác ma Thâm Uyên còn lại trong Thâm Uyên phần lớn cũng chỉ là chảy cùng huyết mạch với ác ma Thâm Uyên mà thôi.
Ác ma Thâm Uyên thuần chủng thực sự rất ít.
- Mau đến xem, mau đến đây xem! Đây là món ăn vặt chính gốc ở Thâm Uyên, Ma Lạt Phấn Đoàn!
- Súp bánh bao cay Thâm Uyên! Chỉ một minh tinh một chén, giá cả phải chăng mà còn ngon miệng!
- Tương Thâm Uyên Lạt Tiêu bí chế, được chọn lọc và làm ra từ Lạt Tiêu thượng hạng của Thâm Uyên, một hũ một minh tinh!
...
Những âm thanh la hét xung quanh liên tục vang lên và truyền vào trong đầu Bộ Phương.
Nó khiến cho Bộ Phương không khỏi có chút hiếu kỳ.
Hắn mang Tiểu U đi xuyên qua từng dãy hàng ăn mỹ thực trên phố.
Vẻ ngoài của những chủ sạp hàng rong này trông rất đặc biệt.
Da thì màu đen nhánh, lỗ tai vô cùng nhọn, nhìn qua giống như yêu tinh, nhưng so với yêu tinh thì họ trông tà ác hơn nhiều.
Những người này đang mang huyết mạch của ác ma Thâm Uyên.
Điều khiến cho Bộ Phương tò mò đương nhiên là gian hàng chỗ tương Thâm Uyên Lạt Tiêu được bày bán.
Bộ Phương đi tới trước gian hàng kia.
Đây là một sạp hàng nhỏ vô cùng đơn sơ và được xếp chồng lên nhau bằng các giá gỗ.
Trên gian hàng bày từng hũ sành đen nhánh nhưng rất xấu xí, trên hũ sành thì dùng bùn đậy kín, trông cực kỳ đơn giản.
Bộ Phương nhíu mày và nhìn về phía người chủ sạp nhỏ kia.
Một người đàn ông trung niên có dáng dấp dung tục, đối phương có làn da ngăm đen, râu ria xồm xoàm, hai mắt ti hí chuyển động qua lại, giờ phút này hắn ta đang nhìn chằm chằm vào Tiểu U và Bộ Phương với ánh mắt sáng rực.
- Khách quan, ngài muốn mua một hũ tương Thâm Uyên Lạt Tiêu đặc chế sao?
- Đặc sản của Thâm Uyên chỉ có ở chỗ này mới có thể mua được! Bất kể là nấu ăn hay là món ăn kèm với cơm thì chúng đều vô cùng ngon!
Người chủ sạp thô bỉ liếc nhìn Tiểu U một cái, hắn ta cảm thấy kinh hãi đối với dung nhan tuyệt mỹ của Tiểu U.
Tuy nhiên ánh mắt của người chủ sạp cuối cùng cũng rơi vào trên người Bộ Phương, bởi vì hắn ta có thể cảm nhận được rằng Bộ Phương rất tò mò với tương Thâm Uyên Lạt Tiêu.
Bộ Phương bắt chéo hai tay và cau mày.
Những cái hũ sành đen nhánh khó coi đang bày trên gian hàng gỗ này chính là tương Thâm Uyên Lạt Tiêu?
Mấy hũ này hoàn toàn khác với chai tương Thâm Uyên Lạt Tiêu thủy tinh mà hắn đã làm ra.
Bộ Phương đưa tay ra, cầm lên một hũ sành, tâm trí động một cái, bùn đậy kín lập tức bị đẩy ra.
Đúng là hương vị của tương Thâm Uyên Lạt Tiêu, nhưng mùi vị này còn yếu hơn cả tương Thâm Uyên Lạt Tiêu chưa được tăng cường.
Không nghi ngờ chút nào, một hũ tương Thâm Uyên Lạt Tiêu này có chất lượng vô cùng kém.
Bộ Phương lắc đầu một cái, sau đó dùng bùn đậy kín lại.
Hắn đặt hũ sành lên trên gian hàng.
Chủ sạp kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Thời điểm hắn ta thấy Bộ Phương đẩy đống bùn đậy kín ra, ánh mắt của hắn ta lập tức sáng lên.
Khi Bộ Phương phủ bùn lại và định rời đi.
Chủ sạp thô bỉ này đột nhiên đưa tay ra vào lúc này.
Hắn ta chộp cánh tay của Bộ Phương.
- Làm sao? Muốn đi à? Mở bùn đậy kín ra rồi thì phải mua... Sau khi ngửi thấy mùi tương ớt của ta rồi phủi mông một cái rời đi à?
Chủ sạp hàng rong cười toét miệng, nắm lấy cánh tay Bộ Phương và nói rất thô thiển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận