Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2440: Bắn đủ rồi chứ? (2)

Notice: Undefined offset: 217
Một quyền Thiếu Đế Quyền kia là mạnh nhất, thế mà Bộ Phương lại lựa chọn cứng đối cứng…
Đây không phải là đồ ngu hay sao?
Tất cả mọi người đều cảm thấy chắc Bộ Phương đã choáng váng rồi!
Hư Không Loạn Lưu tan đi! Nhưng dưới sự xôn xao không thể tin nổi của mọi người, Đế Tử lại lùi bước về sau!
Tám mươi quyền của Đế Tử như mưa to gió lớn đè ép Bộ Phương liên tục nhưng vào một quyền cuối cùng đụng nhau... Thì lại lùi về sau!
Bịch bịch bịch!
Đế Tử liên tục lùi về sau mấy bước, mỗi bước đạp xuống, hư không như muốn nổ tung.
Bộ Phương lại không hề động đậy, bình thản như núi.
Trên cánh tay Thao Thiết bốc lên ngọn lửa màu bạc, không ngừng thiêu đốt.
Bên trong ngọn lửa kia, lơ lửng Pháp Tắc Chi Lực đang cuộn trào!
- Sao lại có thể?
Tâm trạng Đế Tử cực kỳ hoảng sợ, thế mà hắn lại bị đánh lui, bị đánh lui khi khí thế mạnh mẽ nhất.
Loại cảm giác này vô cùng khó chịu giống như có một con ruồi rớt vào trong bát cháo.
Giống như lúc hắn nỗ lực vươn lên cao thì bị người ta đánh gãy, vô cùng uất ức!
Đế Tử nhìn chằm chằm Bộ Phương, nhìn chăm chú vào vẻ mặt không hề thay đổi của Bộ Phương, hít sâu một hơi.
Gia hỏa này... Là cố ý!
Bộ Phương lắc lắc cánh tay Thao Thiết của mình, mạnh mẽ chống đỡ tám mươi mốt quyền của Đế Tử, Bộ Phương cảm thấy nắm đấm của mình hơi tê dại một chút.
Không thể không nói, Đế Tử thật sự rất mạnh.
Nếu như không phải cánh tay Thao Thiết của hắn từng biến dị qua, thì có lẽ đã sớm thất bại.
- Ngươi rất có tâm cơ…
Đế Tử bình phục lại tâm trạng trong lòng mình.
Hắn biết, tâm trạng của hắn không thể bị Bộ Phương xáo trộn, tên kia là cố ý.
Vù…
Trường cung lại căng lên lần nữa.
- Quả nhiên ngươi càng lợi hại hơn một chút so với những Thiếu Vương gia phế vật kia... Đáng để ta thi triển càng nhiều thủ đoạn hơn.
Đế Tử nói.
Trong khoảnh khắc này, hắn hoàn toàn lộ rõ những cuồng vọng của mình ra.
Đây chính là cảm xúc nên có của Đế Tử.
Bên dưới Đế Tử, những Thiếu Vương gia kia cũng nghẹn đỏ cả mặt, trong lòng cực kỳ ấm ức!
Nhưng bọn họ có thể nói được cái gì đây?
Chỉ riêng Thiếu Đế Quyền, bọn họ không ai có thể tiếp nhận nổi!
Vèo…
Đế Tử lại kéo cung, quang hoa hội tụ, một đường, hai đường, ba đường...
Ba đường mũi tên màu vang nổi lên.
- Ta muốn xem thử ngươi có thể ngăn cản được mấy đường…
Đế Tử thét lớn một tiếng.
Trên đỉnh đầu, Pháp Tắc Không Gian tràn ngập, cuồn cuộn phun trào như thể muốn sôi sục.
Vèo một tiếng.
Ba đường mũi tên xé rách màn trời, lôi kéo theo Pháp Tắc Không Gian, ngay lập tức biến mất trong không khí.
Hả?
Tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Hạ Thiên vòng hai tay trước ngực, đẩy phần ngực lên cao ngất.
Đôi mắt của nàng hơi híp lại, nhếch miệng lên.
Hiển nhiên nàng từng lĩnh ngộ Pháp Tắc Không Gian, liếc mắt một cái đã nhìn ra trò xiếc của Đế Tử.
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Hư không phía sau đầu Bộ Phương nổ tung. Một mũi tên lao ra, Bộ Phương hơi nghiêng đầu.
Keng keng!
Nhưng Bộ Phương chỉ vừa nghiêng đầu đi, hư không ở phía chính diện hắn lại nổ tung.
Một mũi tên màu vàng sắc bén gào thét đi ra.
Hư không dưới chân nổ tung, cũng có mũi tên vừa ra.
Ba hướng là ba mũi tên, hoàn toàn ngăn cản hết đường lui của Bộ Phương!
Mặc kệ ngăn cản mũi tên nào trước, Bộ Phương đều sẽ bị những mũi tên khác xuyên thủng qua người.
- Đáng sợ thật…
Một vị Thiếu Vương gia run lẩy bẩy nói.
Nếu là hắn, vốn dĩ sẽ không thể nào ngăn cản được, ngay lập tức sẽ bị bắn thành cái sàng…
Nhưng mà dưới sự chú ý của tất cả mọi người, sắc mặt Bộ Phương hoàn toàn như thường, không hề thay đổi chút nào…
Hắn ngước tầm mắt của mình lên, khóe miệng hơi cong lên một chút.
Tâm thần hơi động, Hắc Oa xoay tròn. Đinh đinh đinh!
Mũi tên đâm vào phía trên Hắc Oa, cho dù uy lực của mũi tên vô cùng đáng sợ nhưng cũng không thể nào phá vỡ Hắc Oa, chỉ phát ra tiếng va chạm của kim loại mà thôi.
Nâng cánh tay Thao Thiết lên, Bộ Phương bất chợt cong ngón tay búng ra, hoàn toàn búng bay mũi trên trước mắt, rồi hờ hững nhìn Đế Tử.
- Chỉ với chút thủ đoạn đấy của ngươi à? Không có ích gì…
Sao?
Từ phía hư không đằng xa.
Đế Tử cầm theo trường cung, lập tức nheo mắt lại.
- Cái này cũng có thể ngăn cản... Quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng, khó trách ngươi lại dám chọc giận mẫu hậu của ta.
Đế Tử cười hờ hững một tiếng.
- Vậy một chiêu này... Thì thế nào?
Tiếng nói vừa dứt, lôi đình lại nổ tung.
Ngay sau đó, trường cung trong tay lập tức xoay tròn, bất ngờ biến lớn hơn, rồi hắn lập tức nện lên không trung.
Đế Tử giơ chân lên, giẫm lên phía trên cánh cung. Hai cánh tay kéo căng dây cung..
Vèo…
- Vũ Tiễn Không Gian!
Đế Tử nói.
Buông tay ra, ngay lập tức có vô số những tiễn quang bắn ra.
Bùm bùm!
Hư không cách khoảng một tấc quanh người Bộ Phương đều nổ tung, mũi tên chui ra khỏi đó rồi đâm về phía Bộ Phương.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người lập tức thít chặt.
Bộ Phương cũng bị bắn thành một cái sàng, trên thân thể là vô số những mũi tên giống như gai nhọn.
Lạc Tam Nương kêu ra tiếng.
Vài Thiếu Vương gia hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể thì run bần bật.
Ngay cả Hạ Thiên cũng hơi híp mắt, cảm thấy hơi hoảng sợ.
Liên hợp Pháp Tắc Không Gian với mũi tên đúng là ý nghĩ khá hay.
Khóe miệng Hoàng Phi hơi nhếch lên, trên gương mặt tuyệt mỹ nhuộm lên ý cười.
Đúng thật là rất mạnh!
Tiểu súc sinh kia sao có thể đối thủ được!
Long Ảnh tiễn chỉ cách một tấc trước người như vậy, đừng nói Bộ Phương ngay cả Đại Viên Mãn Thần Chi cũng phải nuốt hận!
Kết thúc.
Trận chiến này kết thúc rồi…
Đế Tử thả lỏng trường cung, thở dài một hơi.
Quả nhiên... Một chiêu này của hắn vừa ra, không ai cản nổi.
Vốn đang định xem Bộ Phương có thể ngăn được mấy chiêu, bây giờ xem ra là do hắn nghĩ nhiều rồi…
Cuộc sống... Quạnh quẽ như tuyết.
Đế Tử cảm thán.
- Này…
- Ngươi bắn đủ chưa? Tới phiên ta…
Đột nhiên, tiếng nói hờ hững vang vọng trong hư không.
Sắc mặt đám người Đế Tử hoàn toàn cứng đờ.
Bộ Phương bị đâm thành con nhím, nhưng phía trên những mũi tên kia bắt ngờ lại cháy rực lên.
Ánh lửa màu bạc vừa chướng mắt vừa chói mắt hiện lên.
Chỉ chốc lát sau, mũi tên trên người hắn liên tục biến mất, lộ ra bóng người. Bên trong bóng người là Pháp Tắc Luân Hồi đang trải rộng, thiên địa cũng lập tức nổ vang.
Áp suất của Pháp Tắc bị Bộ Phương nắm trong tay. Hắn nhìn qua Đế Tử, ngay sau đó hắn lập tức vung ra một quyền!
- Bắn đủ rồi thì tới phiên ta…
Âm Dương Luân Hồi quyền!
Lời Bộ Phương vừa dứt, cả người Đế Tử đều ngẩn ngơ.
Chờ khi hắn tỉnh táo lại, nắm đấm kia đã phóng lớn trước mắt của hắn.
Bịch một tiếng, một quyền của Bộ Phương mạnh mẽ đập vào phần bụng của Đế Tử…
Cả vùng thiên địa đều im lặng như tờ.
(*)Quân lâm thiên hạ: xưng bá thiên hạ
Bạn cần đăng nhập để bình luận