Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2977: Não khỉ con? Não đậu phụ? (1)

Não khỉ con trân châu!
Lời nói của Bộ Phương vừa phát ra khiến tất cả mọi người trong quán ăn đều ngẩng đầu lên. Đám quý tộc ở bên ngoài cũng vô cùng tò mò tiến lên để quan sát.
Kỵ binh của Hồn đại nhân đã tới bên ngoài quán ăn, thế mà tên đầu bếp kia vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, đúng là khiến nhiều người vô cùng ngạc nhiên.
Bộ Phương bưng đĩa sứ Thanh Hoa trên tay, bên trên có một viên trân châu tròn trịa, có mấy giọt Tiên Thái ở trên, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đây là não khỉ con sao? Có thể ăn à? Không phải chỉ là một viên trân châu thôi sao? Chẳng lẽ Bộ Phương định để cho hắn ăn sống? Hầu Tước Lãng Cổ ngẩn người ra.
- Đầu bếp kia, Nô Gia nói muốn ăn óc khỉ, nhưng cũng không cho phép ngươi giết khỉ để lấy não…
Hầu Tước Lãng Cổ chụm chụm tay chỉ về phía Bộ Phương, nói.
Lông mày Bộ Phương nhíu lại.
- Ngươi còn sợ ta lừa ngươi sao…
Bộ Phương liếc nhìn Hầu Tước Lãng Cổ một chút.
- Được! Nếu như món ăn này của ngươi có thể khiến ta hài lòng, vậy thì kỵ binh bên ngoài, Nô Gia sẽ giải quyết giúp ngươi!
Hầu Tước Lãng Cổ hăng hái nói. Tuy kỵ binh Tử Vong rất hung mãnh nhưng hắn đã quyết đứng về phía Tiểu U, vậy đương nhiên sẽ phải tỏ ra một chút thành ý. Đối đầu với đám kỵ binh kia cũng như là quân lệnh của hắn vậy…
- Được.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên.
Như thấy được có thứ để ăn, Tiểu Hồ đang ủ rũ mặt mày nằm dưới cây Ngộ Đạo đột nhiên lấy lại tinh thần, hóa thành tia sáng mà bắn ra, lẻn đến bên vai Bộ Phương.
- Đừng vội, đây là đồ cho khách.
Bộ Phương xoa đầu Tiểu Hồ nói, khiến Tiểu Hồ không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tiểu U cũng tò mò nhìn viên trân châu lớn kia. Đó chỉ là một viên trân châu thôi mà, có chỗ nào là giống não khỉ chứ?
Bộ Phương lại cười thần bí, hắn rất hài lòng với món ăn này. Chắc chắn nó sẽ thu hút sự chú ý của Pháp Tắc Vũ Trụ, nhưng có thể bởi vì đang ở Thành Hư Vô nên đã bị sự tồn tại vô thượng kia ngăn cản lại.
Hầu Tước Lãng Cổ vẫn ung dung ngồi trên ghế. Đám kỵ binh ở bên ngoài thì đơ mặt nhìn nhau. Cầm đầu là hai vị Thánh Nhân Hỗn Độn, nhưng cũng chỉ là Thánh Nhân Hỗn Độn bình thường mà thôi. Cũng không khác với bà lão phụ trách đấu trường là mấy.
Nhưng mà hai vị Thánh Nhân Hỗn Độn kia là một cặp song sinh, liên hơp lại có thể bộc phát ra thực lực tương đương với Hầu Tước. Bọn họ rất có uy danh ở trong khu Giáp này, chính là thủ hạ rất mạnh dưới trướng của Thiên Nữ Nguyền Rủa Hồn…
Thế lực của Thiên Nữ Nguyền Rủa Hồn ở trong Thành Hư Vô rất cao, vô số quý tộc đều coi trọng nàng, đứng về phía nàng. Hai huynh đệ này cũng không phải là ngoại lệ.
Phía sau hai vị huynh đệ sinh đôi đang cưỡi Phượng Hoàng trên lưng kia là một đại quân Tử Vong. Nhưng có vẻ cũng đang tò mò cảnh tượng bên trong quán ăn.
Hai huynh đệ kia giơ tay lên, đám người đằng sau nghiêm túc chờ lệnh.
- Bổn tôn muốn xem xem, trong quán ăn kia đang giở trò quỷ gì, con mẹ nó sao Hầu Tước Lãng Cổ kia lại ở trong cửa hàng này…
Hai huynh đệ kia nói, đám quý tộc xung quanh đều hít vào hơi lạnh, nhìn về phía quán ăn của Bộ Phương.

Hầu Tước Lãng Cổ ngồi trên ghế, hắn lấy ra một cái khăn trắng, đây là khăn mà hắn dùng sức mạnh ngưng tụ ra. Bọn họ tới được cái trình độ này rồi, biến hóa ra đồ vật cũng không phải điều hiếm lạ.
Hắn nhét khăn trắng vào cổ áo, sau đó lại ung dung ngồi xuống chờ Bộ Phương chuẩn bị món ngon cho hắn. Trong Thành Hư Vô, hắn chưa từng được thử qua món ăn ngon. Hắn không giống với Bá Tước Hà Thu, nữ nhân này rất lâu trước đây cũng là Thiên Nữ Nguyền Rủa, lưu lạc ở Vũ Trụ khác, đã từng thưởng thức qua món ngon rồi. Mà hắn lại là người sinh ra ở Thành Hư Vô này, là quý tộc cao quý ở Thành Hư Vô!
Hắn chưa từng được nếm qua món ngon được đầu bếp nấu nướng! Cho nên hắn có chút tò mò. Dù cho đây là điều cấm kỵ của Nữ Vương.
- Nô Gia đã chuẩn bị xong rồi.
Hầu Tước Lãng Cổ nhét trống vào bên hông, liếc nhìn nháy nháy mắt với Bộ Phương.
- Thứ này ăn thế nào? Cứ thế trực tiếp cắn à?
Hầu Tước Lãng Cổ tò mò hỏi.
- Trực tiếp cắn? Ngươi thử xem…
Khóe miệng Bộ Phương hơi giật một cái. Bên ngoài cùng là một lớp trân châu, mặc dù nói là ăn được nhưng không phải món ngon chính. Thấy bộ dạng Hầu Tước Lãng Cổ như gặp phải đại địch như thế, Bộ Phương không khỏi cảm thấy có chút buồn rầu.
Món ăn ngon thế này thế mà ở trong một nơi tự xưng là có sức mạnh đỉnh phong trong Vũ Trụ lại không ai từng được thưởng thức. Không được ăn đồ ăn ngon, đúng là nỗi khổ của cả một đời người mà!
Bây giờ Bộ Phương đã ở đây, muốn trở thành một Trù Thần đứng đầu chuỗi ẩm thực của thế giới huyền huyễn. Hắn thấy hắn có nghĩa vụ phải giúp những người này biết được ý nghĩa của mỹ thực.
Uỳnh…
Muỗng Kỳ Thiên xuất hiện trong tay Bộ Phương, xoay tròn. Đến lúc Hầu Tước Lãng Cổ thấy hoa hết cả mắt thì Bộ Phương mới dừng tay, nắm lấy muỗng sau đó nện xuống.
Xoạt một tiếng, nện trên viên trân châu kia. Viên trân châu như quả trứng tròn trịa, bị muỗng Kỳ Thiên đập cho nứt ra.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, trân châu chậm rãi vỡ vụn, hóa thành bột phấn phiêu tán. Tiếng chuông cửa phòng bếp lại khẽ vang lên, vải mành đung đua.
Sau đó, bột màu trắng tán đi như sao trên trời, đẹp không sao tả xiết.
Hầu Tước Lãng Cổ nhìn đến ngây ngốc, lấy tay che miệng, mắt thì rưng rưng.
Bộ Phương búng tay một cái, ánh đèn trong quán ăn trở nên ảm đạm, trong bóng tối trân châu tản ra ánh sáng, bay bay đi như tiên cảnh.
Khuôn mặt Hầu Tước Lãng Cổ đỏ bừng, đôi mắt đã ngập nước. Một màn xinh đẹp này khiến tâm hồn thiếu nữ của hắn rung động hết mức.
Đây là mỹ thực à? Đúng là quá đẹp!
Hầu Tước Lãng Cổ tỏ vẻ xấu hổ thẹn thùng, tên đầu bếp kia đúng là lãng mạn.
Bên ngoài, không ít quý tộc đều trợn mắt há hốc miệng khi nhìn thấy cảnh này. Một màn như ảo mộng khiến bọn hắn có chút kinh ngạc. Bọn hắn đều muốn mở mang kiến thức xem mỹ thực là cái gì. Lần này đúng là khiến bọn hắn hoàn toàn là kinh ngạc mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận