Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1386: Tiên Trù Giới cũng không quá tốt lành (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trên đỉnh đầu hình như vang lên một trận tiếng vang "phần phật".
Ngay sau đó, họ thấy được một cái đầu trọc sáng bóng phi nước đại về phía bọn họ.
Đó là cái gì?
Đầu trọc sao?
Từ trên trời sáng giáng xuống một cái đầu trọc... Là cái quỷ gì?
Bốp!
Hai vị cường giả hơi ngẩn ngơ, sau đó biến sắc, nâng bàn tay lên muốn đập nát cái đầu trọc đang từ trên trời giáng xuống kia.
Bọn họ thật sự có lòng tin với chính mình.
Thế nhưng... Lý tưởng thì đủ đầy nhưng hiện thực lại phũ phàng, không giống như là mơ.
Đầu trọc nện xuống.
Hai người họ căn bản không ngăn cản nổi, đã bị nện tới trọng thương, mạnh mẽ bắn ngược vào trong hồ nước.
Một người đầu trọc đập bay hai người họ... Cũng khá là hiếm thấy.
Đầu trọc hạ xuống, lơ lửng phía trên hồ nước.
Sau lưng đầu trọc, có một bóng người khá hiu quạnh u buồn đang xách cổ hắn ta.
Hắc Long Vương mở to hai mắt, miệng ngậm thật chặt, thở mạnh cũng không dám.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có phải ông ta nện trúng cái vật gì kỳ lạ không?
Minh Vương Nhĩ Ha lắc lắc sợi tóc của mình, quần áo trước ngực mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn.
Hắn ta đưa một tay nắm lấy cổ áo Hắc Long Vương, một tay che lên nửa bên mặt mình, lộ ra một đôi mắt u buồn.
Trên thuyền U Minh, mọi người thấy Minh Vương Nhĩ Ha xách cổ Hắc Long Vương, đều nhịn không được mà giật giật khóe miệng.
Sao cái tên ngu ngốc dở hơi này lại xuất hiện ở chỗ này?
Không sai, giờ phút này người xuất hiện không phải là ai khác mà đó chính là Minh Vương Nhĩ Ha.
- Thả bổn Long Vương xuống! Bổn vương là rồng, không phải đèn lồng, không phải để cho ngươi xách!
Hắc Long Vương không ngừng giãy giụa trong tay Minh Vương Nhĩ Ha.
Đầu trọc không ngừng lóe ra một vệt sáng.
Minh Vương Nhĩ Ha nhíu lông mày, buông nhẹ tay xuống, ngay lập tức Hắc Long Vương rơi tõm xuống mặt nước, "bì bõm" một tiếng, rơi luôn vào trong hồ nước, vô vàng bọt nước văng tứ tung lên.
Ào ào!
Hắc Long Vương chớp mắt bắt đầu loay hoay bò lên từ trong hồ nước, rồi trôi nổi tới phía trước thuyền U Minh.
- Ngươi buông tay thì không thể nói trước một câu được hả?
Hắc Long Vương tức tới nỗi cái đầu trọc lóc cũng sắp xì khói đến nơi, ông ta nhìn chằm chằm vào Minh Vương Nhĩ Ha, mặt mũi tràn ngập u oán.
Minh Vương Nhĩ Ha nhìn Hắc Long Vương giống như nhìn tên ngốc vậy, hắn ta nhếch miệng cười ra tiếng, quen cửa quen nẻo bò lên trên thuyền U Minh.
Hắc Long Vương trừng mắt, trơ mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha bò lên trên thuyền U Minh, vuốt vuốt khuôn mặt khuê nữ nhà ông ta.
Trong khoảnh khắc ấy, Hắc Long Vương dường như muốn liều mạng với Minh Vương Nhĩ Ha.
Minh Vương Nhĩ Ha nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Hoa, vừa cười vừa nói:
- Tiểu Hoa béo hơn rồi, xem ra đi theo thanh niên Bộ Phương thì cơm nước cũng không tệ ha.
Tiểu Hoa trợn mắt nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, ôm đùi Cẩu gia, lẩm bẩm một tiếng.
- Khuê nữ à, lão phụ thân ở chỗ này nè! Có nhớ phụ thân không?
Hắc Long Vương ghé vào trên boong thuyền U Minh, mặt mũi tràn ngập vẻ từ ái với nụ cười, xoay sang chào hỏi Tiểu Hoa, chỉ là hiển nhiên, Tiểu Hoa lại không nhìn ông ta.
Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Ha, hơi gật nhẹ đầu.
Minh Vương Nhĩ Ha nói:
- Bản vương vốn không muốn vào Tiên Trù Giới, dù sao thân phận bổn vương cũng không tầm thường, chỉ là suy nghĩ thật cẩn thận lại, que cay không đủ dự trữ, rất khó mà tưởng tượng được ta sẽ phải trải qua khoảng thời gian không có que cay như thế nào. Cho nên bổn vương lại tới, đây là lần đầu bổn vương tiến vào Tiên Trù Giới, chỉ là con chó ghẻ này lại tới thật nhiều lần.
Cẩu gia đã từng tới Tiên Trù Giới? Chuyện này thì Bộ Phương đã sớm đoán được, nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Từ nơi xa, vị thống lĩnh mặc ngân giáp xám ngoét cả mặt mày.
Cái này toàn là thứ quỷ gì vậy?
Hai vị thủ hạ đắc lực của hắn ta thế mà còn chưa thể sử dụng chiêu thức nào đã bị người ta đánh cho mơ màng.
Sao phàm nhân có thể đánh thủ hạ của hắn ta tới ngây ngốc như vậy chứ?
Bây giờ phàm nhân đều trâu bò như vậy sao?
Thống lĩnh mặc ngân giáp uy nghiêm mà đáng sợ nói:
- Đáng chết... Xem ra chỉ có bản thống lĩnh tự mình ra tay! Vì để có một lời giải đáp cho Đồng Trình đại nhân, hôm nay, những phàm nhân các ngươi đừng mơ có ai chạy thoát!
Ngay sau đó, một cây trường thương màu bạc tới tay, đầu thương dường như được điêu khắc lên một cái đầu rồng màu bạc, vừa có vài phần dữ tợn vừa uy thế.
Ầm!
Khí tức trên người thống lĩnh lập tức bốc lên, lập tức hồ nước dâng lên một gợn sóng lớn.
Khí tức kinh khủng kia đột ngột tản ra từ trên thân của vị thống lĩnh kia.
Thống lĩnh cầm trường thương trong tay, bỗng nhiên vung vẩy, mở miệng quát lớn:
- Tất cả mọi người nghe lệnh của ta... Cùng tiến lên! Bắt lấy những tên phàm nhân này lại, không cần biết là sống hay chết!
A!
Những cường giả ngân giáp xung quanh rống lên một tiếng, tiến về vây chặt thuyền U Minh.
Giờ phút này, khí thế kia trái lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Từng đạo khí tức vọt lên, khiến người ta kinh nhạc nhìn qua.
Hắc Long Vương cũng giật mình, tròng mắt trừng lên một cái.
Đây là tình huống gì đây?
Đám bạn nhỏ bên trong Long Môn đều không tốt đến thế à? Vì sao không hề giống với lão phụ thân của ông ta nói nhỉ?
Minh Vương Nhĩ Ha cũng hăng hái nhìn theo một màn này, là người lần đầu tiên tiến vào Tiên Trù Giới, Minh Vương Nhĩ Ha cảm thấy tất cả đều rất thú vị và mới lạ.
Bộ Phương nhìn nhóm người này, thở ra một hơi thật dài, thu lại nồi Huyền Vũ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Minh Vương Nhĩ Ha. Bộ Phương nói:
- Năm cây que cay đổi lại một lần ngươi ra tay.
Con mắt Minh Vương Nhĩ Ha lập tức sáng lên, khóe miệng nhếch một cái:
- Thêm hai cây đi, số lượng người hơi nhiều.
Bộ Phương sững sờ, cái tên dở người Minh Vương Nhĩ Ha này cũng đã học được cách so kè mặc cả rồi sao...
Chỉ là hắn cũng không thèm để ý.
- Được, bảy cây que cay, đánh nát bọn hắn cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận