Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2159: Bí mật của Người Câu Hồn (1)

Sông Hoàng Tuyền vẫn đổ xuống ầm ầm như mọi khi.
Nước sông đỏ thẫm dâng trào, những linh hồn tang tóc tru tréo và những bộ xương khô treo lơ lửng ở trong đó.
Bộ Phương chắp tay lướt đi trên sóng, gió sông thổi lồng lộng làm tung bay những sợi tóc của hắn, tay áo của áo choàng lông vũ đang đung đưa.
Một chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi từ đằng xa đến, một chiếc thuyền lá lênh đênh, một tiếng sáo.
Một vị lão giả đội mũ rộng vành, mặc áo tơi ngồi trong thuyền nhỏ, lắc lư không ngừng.
Bộ Phương giẫm lên sóng biển, từ xa nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ này, khóe miệng chợt giật giật.
Hắn khẽ lật tay, một chiếc bình sứ màu xanh ngọc còn nhỏ hơn cả bình sứ màu xanh ngọc to bằng nắm đấm của Hoàng Tuyền Đại Thánh một chút rơi vào trong tay hắn, dựa theo kích cỡ của chiếc bình sứ màu xanh ngọc này, rượu ở trong đó chỉ có thể đổ đầy không đến ba chén.
Tuy nhiên, ba chén rượu tương đương với ba trăm vạn Minh Tinh, cũng được coi là một mức giá trên trời rồi.
Rầm rầm...
Con thuyền đang lái thì bất ngờ lao qua dòng nước chảy.
Tiếng sáo đột nhiên im bặt, Người Câu Hồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua chợt hiện ra dưới chiếc nón.
Dường như đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò ở đằng xa.
Khuôn mặt của Người Câu Hồn run lên thật mạnh.
- Lại là người thanh niên này!
Người Câu Hồn cất cây sáo bằng xương vào, vẻ mặt bỗng chốc trở nên khó coi.
Sau đó, cầm cây gậy trúc lên, đánh mạnh vào sông Hoàng Tuyền.
Thuyền nhỏ trực tiếp quay ngoắt đuôi trên mặt sông, xoay vòng một cái, đổi hướng đi về phía đằng xa, chuẩn bị trôi đi.
Rất hiển nhiên, Người Câu Hồn này thật sự không muốn nhìn thấy Bộ Phương.
Khóe miệng hơi nhếch lên của Bộ Phương đột nhiên đông cứng lại, cảnh tượng này khiến cho hắn có chút choáng váng và không nói nên lời.
Tại sao Người Câu Hồn này nhìn thấy hắn lại quay đầu bỏ chạy như vậy?
Hắn trở nên đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?
- Đợi một chút...
Bộ Phương khẽ hô lên.
Âm thanh lập tức nổ tung trên sông Hoàng Tuyền.
Người Câu Hồn nghe thấy âm thanh này lại càng cả kinh hơn, làn da trên khuôn mặt già nua co rúm lại càng ngày càng nhanh hơn.
Sau đó, hắn rút cây gậy trúc ra, bất ngờ đánh bùm một tiếng.
Nước sông dâng cao, như sắp nổ tung.
Và chiếc thuyền nhỏ biến thành một mũi tên thẳng tắp, bắn về phía xa.
Tốc độ cực kỳ nhanh, đạp gió rẽ sóng.
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sau đó, chiếc áo choàng lông vũ trên người đã xảy ra một sự thay đổi vô cùng lớn, một tiếng hét của Chu Tước rõ to vang lên.
Một đôi cánh bằng lửa xuất hiện phía sau lưng hắn, Hỏa Vũ đang bay tán loạn.
Mũi chân đặt lên trên mặt sông, mặt sông lập tức nổ tung.
Bóng dáng của Bộ Phương hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh chóng đuổi theo con thuyền nhỏ của Người Câu Hồn kia.
Tu vi hiện tại của Bộ Phương là Tiểu Thánh Cửu Chuyển, mạnh hơn cả Người Câu Hồn, muốn đuổi kịp hắn đương nhiên rất dễ dàng.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Phương đã đuổi tới bên cạnh Người Câu Hồn.
- Ngươi cần gì phải khổ sở truy đuổi lão phu như thế chứ!
Người Câu Hồn nhìn Bộ Phương, da mặt run lên dữ dội, nói một cách cay đắng.
Tu vi của người thanh niên này lại tăng lên nhanh như vậy, đã đạt đến Tiểu Thánh Cửu Chuyển rồi.
Lão nhìn đã thấy người thanh niên này ba lần, mỗi lần đều mang đến cho hắn những bất ngờ rất lớn.
Lần đầu tiên, tu vi của người thanh niên này vẫn còn rất yếu, chỉ giống như một con kiến hôi ở trong mắt lão ta.
Thế nhưng khi đó, có một con chó ở bên cạnh người thanh niên này.
Lần thứ hai, tu vi của người thanh niên này vẫn chưa mạnh, nhưng lại có thể đánh với mình một trận một cách kỳ lạ.
Lần thứ ba...
Chính là lần này, người thanh niên này đã lên trời rồi!
Hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của chính mình, thực lực đã vượt qua chính mình.
Vừa mới trôi qua được bao lâu đâu...
Người thanh niên này bây giờ đang muốn tìm hắn để tính sổ sao?
Bụp bụp bụp!
Cây gậy trúc nhanh chóng đập trên mặt sông, mặt sông lập tức không ngừng nổ tung.
Khiến cho con thuyền nhỏ của lão giả lao đi tựa như một vệt sáng.
Nói cách khác, cả hai đều biến thành một tia sáng, chạy thật nhanh trên sông Hoàng Tuyền.
Ầm!
Một lúc lâu sau, đã vào đến bên trên sông rộng.
Mặt sông không nổi sóng lớn.
Thuyền nhỏ cuối cùng đã ngừng tăng tốc.
Người Câu Hồn lại ngồi ở trên thuyền nhỏ một lần nữa, như thể từ bỏ việc chống cự.
Vẻ mặt của Bộ Phương lấy làm lạ.
Thật sự là không hiểu tại sao lão gia hỏa này một mực bỏ chạy như thế.
- Bộ xương già như lão phu đây cũng lười giằng co với ngươi... Hôm nay, lão phu không mang theo Nại Hà Hoa, vì vậy ngươi ngăn cản lão phu cũng vô dụng.
Người Câu Hồn giãi bày.
Hắn cởi chiếc mũ ra, để lộ mái tóc trắng bạc phơ với những sợi tóc khô xơ xác.
- Ai nói với ngươi, hôm nay ta tìm ngươi để lấy Nại Hà Hoa chứ?
Bộ Phương lườm lão giả kia một cái, giật giật khóe miệng nói.
Người Câu Hồn lập tức sững sờ, nhìn về phía Bộ Phương, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ khó tin.
Không tìm mình để lấy Nại Hà Hoa, vậy thì người thanh niên này ép thuyền nhỏ của mình dừng lại để làm gì chứ?
Chẳng lẽ muốn lấy mạng của lão phu rồi sao?
Bộ Phương không nói gì mà phất tay một cái.
Lập tức, một vò rượu nhanh chóng bay ra, bắn về phía Người Câu Hồn.
Hả?
Người Câu Hồn sửng sốt, giơ tay lên chộp lấy hũ rượu kia.
- Lúc trước, khi ta mượn Nại Hà Hoa của ngươi đã từng nói rằng sẽ tặng ngươi một vò rượu, hôm nay chính là lúc trả nợ...
Bộ Phương nói.
Giọng nói rất bình thản.
Nhưng lão giả lại không bình tĩnh nổi.
- Thật sự chỉ là tặng rượu?
Người Câu Hồn vô cùng kinh ngạc.
Bộ Phương khẽ gật đầu.
Đôi mắt đục ngầu của Người Câu Hồn lập tức sáng ngời, tâm trạng cũng được thả lỏng xuống.
- Vậy lão phu cũng đã nhận rượu của ngươi rồi, ngươi thả lão phu rời đi đi.
Người Câu Hồn nói.
Bộ Phương nhìn Người Câu Hồn một cái, không nói gì thêm, khẽ trở tay, một miếng Bánh Vận May bốc khói nghi ngút bay ra nhanh chóng.
- Cho ngươi thêm một miếng bánh nữa này... Coi như là cảm tạ ngươi đã tặng một bông Nại Hà Hoa lần đầu tiên.
Bộ Phương nói.
Nói xong, bàn chân đạp trên mặt sông, mặt sông lập tức nổ tung, cả người nhanh chóng phi nước đại, hóa thành một luồng quang mang, biến mất trong sương mù mờ mịt.
Bàn tay khô quắt như que củi của Người Câu Hồn cầm lấy bình sứ màu xanh ngọc và Bánh Vận May, nhìn bóng lưng của Bộ Phương rời đi, từng tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu của lão.
- Ta câu hồn trên sông Hoàng Tuyền này đã vạn năm, vậy mà lại có người ta tặng rượu, thật là hiếm có...
Mái tóc khô héo và bạc phếch của Người Câu Hồn đang tung bay trong gió, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt già nua, nụ cười này xuất phát từ nội tâm, có chút cảm động, đương nhiên, nhìn qua nụ cười này cũng không khác với đang khóc là bao.
Đã lâu rồi hắn không cười từ tận đáy lòng mình như thế này.
Bì bõm!
Bộ Phương đạp chân trên mặt sông, nước sông lập tức bắn lên theo thân hình của hắn giống như nổi cục, hóa thành một con Trường Long đang gầm thét.
Thực lực tăng lên tới Tiểu Thánh Cửu Chuyển, Bộ Phương đã trở nên thành thạo hơn trong việc kiểm soát sức mạnh của mình.
Thân hình bước ra một bước, Hỏa Vũ sau lưng biến mất, áo choàng lông vũ cũng khôi phục lại hình dáng màu sọc đỏ trắng.
Cả người đáp xuống trên bờ, Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, ung dung đi vào trong nhà hàng.
...
Đêm đã khuya.
Một chiếc thuyền đơn độc trôi trên sông sông Hoàng Tuyền cả đêm.
Từng đàn đom đóm bay khắp nơi trên sông Hoàng Tuyền tĩnh lặng.
Trên bờ xung quanh, cây gỗ khô đen trải dài bị cháy xém liên tục như thể bị sấm sét bắn phá.
Con thuyền nhỏ được thả neo.
Ánh nến mờ ảo sáng lên trong thuyền.
Người Câu Hồn bước ra khỏi chiếc thuyền nhỏ, cởi chiếc áo tơi ra, để lộ một thân hình gầy guộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận