Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2465: Thiên Thần ven hồ Hạ Vũ Hợp (1)

Hửm?
Ánh mắt này, cách nói này.
Bộ Phương thoáng sững sờ, nhìn Thần Hoàng và Cẩu gia, dường như nhận ra một người một chó này.
Không lẽ Thần Hoàng và Cẩu gia có mối quan hệ không thể cho người ngoài biết sao?
Đôi mắt của Bộ Phương lóe lên, cảm thấy có hơi tò mò.
Tiểu Hồ nằm trong lồng ngực của Bộ Phương, lúc này đã khôi phục được kha khá nguyên khí.
Trong cơ thể của nó có Thiên Thần huyết, cho nên năng lực hồi phục rất mạnh, đã có thể nhảy nhót tưng bừng, chín cái đuôi ở đằng sau ngoe nguẩy liên tục.
Tiểu Hồ nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng, sau đó cơ thể linh hoạt nhảy đến trên bờ vai của Thần Hoàng.
Cái đuôi không ngừng vung vẩy, quét lên mặt Thần Hoàng.
Thần Hoàng bật cười vui vẻ, vuốt đầu Tiểu Hồ:
- Đúng là làm khó cho ngươi, vật nhỏ này, vậy mà vẫn nhớ được Hạ Vũ hợp ven hồ Thiên Thần.
Cẩu gia và Tiểu Hồ lại thân thiết với Thần Hoàng như vậy cơ à.
Khóe miệng Bộ Phương co giật.
Từ trước đến nay, Bộ Phương thường tự cho rằng bản thân đã trải nghiệm rất nhiều, bây giờ nhìn lại, quả nhiên bản thân vẫn còn quá trẻ.
Tiểu Hồ và Cẩu gia đều đã trải đời hơn hắn rất nhiều.
Quen thân với cả người lãnh đạo cao cấp của Hạ Ấp Thần Triều, quan hệ còn rất thân mật, bối cảnh như thế này còn khủng khiếp hơn hắn nhiều.
Thần Hoàng vuốt ve cái đầu của Tiểu Hồ, trong mắt toát lên vẻ cưng chiều mờ nhạt.
Kim Giáp và Đế Tử theo sau Thần Hoàng thì được một phen sửng sốt.
Kim Giác cảm thấy ngạc nhiên bởi vì đã rất nhiều năm rồi không thấy Thần Hoàng lộ ra vẻ mặt như vậy.
Còn Đế Tử thì ngạc nhiên khi thấy Thần Hoàng lại có một mặt giản dị gần gũi như thế.
Thần Hoàng chỉ đứng ở một chỗ thôi nhưng vẫn lộ ra uy nghiêm khiến Đế Tử cảm thấy hết sức sợ hãi.
Cái lưỡi của Cẩu gia thò ra thụt vào như vẫn còn đắm chìm trong dư vị của xương sườn:
- Ban đầu lão nhân này là nằm hấp hối ở trong cái di tích kia, tiếp đó thì Tiểu Hồ phát hiện ra hắn, sau cùng là Cẩu gia ra tay cứu lão nhân này.
Dĩ nhiên Cẩu gia là đang giải thích mối quan hệ giữa nó và Thần Hoàng.
Thần Hoàng mỉm cười:
- Đúng vậy, nói chung thì Tiểu Hồ chính là ân nhân cứu mạng của ta đấy.
Bộ Phương ngây người.
Những người ở xung quanh ngẩn ra.
Không phải Thần Hoàng vẫn luôn bế quan hay sao? Làm sao lại xuất hiện trong khu di tích Thiên Thần thượng cổ được.
Hơn nữa Thần Hoàng đại nhân mà còn hấp hối nữa à?
Khắp trong Hỗn Độn Vũ Trụ này, ngoại trừ Thiên Thần ra thì có ai có thể làm cho Thần Hoàng đại nhân phải thoi thóp hả?
Trong ánh mắt của Kim Giáp lộ ra vẻ ngờ vực, hắn cũng được xem như là thị vệ thân cận của Thần Hoàng, hắn biết rõ Thần Hoàng mạnh đến cỡ nào.
Chẳng lẽ Thần Hoàng gặp phải kiếp nạn lớn gì cho nên mới ở trong tình trạng thoi thóp ở di tích.
Trái lại thì cũng có khả năng như thế này lắm.
Để đạt đến cảnh giới như Thần Hoàng hiện nay thì mỗi kiếp nạn phải trải qua đều rất khủng khiếp, mỗi một lần đều sẽ phải đặt cược tính mạng vào trong đó.
Đó là lý do vì sao nhiều người biết Thần Hoàng không còn sống lâu nữa.
Nhưng… vẫn không cảm nhận được đại kiếp sẽ xuất hiện khi nào?
Cẩu gia ăn no xong thì nằm ườn trên mặt đất, lười biếng nói:
- Cũng bởi vì Cẩu gia ta cứu lão nhân này mà bị bại lộ tung tích trong di tích, sau đó tiếp tục chạy trốn với Tiểu Hồ, nếu như không phải tìm được Thiên Thần huyết và xương chân này thì danh tiếng lẫy lừng của Cẩu gia ta đã cuốn theo chiều gió rồi.
Thần Hoàng tiếp lời:
- Vị trí của di tích Thiên Thần là bản hoàng báo cho ngươi đấy, là vì muốn cảm ơn ngươi đã ra tay cứu mạng.
Thần Hoàng dở khóc dở cười, lắc đầu:
- Không nghĩ tới Hạ Vũ Hợp là ta đã lặn lộn ở Hỗn Độn Vũ Trụ nhiều năm như vậy, mà còn cần một con chó và một con hồ ly đến ứng cứu.
Cũng đúng.
Kể cả là bây giờ Cẩu gia có Thiên Thần cốt, thì vẫn là kẻ yếu trước mặt Thần Hoàng mà thôi.
Bộ Phương chưa khi nào có cơ hội nếm trải cảm giác đứng trước lão giả có thực lực uy chấn Chư Thiên như thế này.
Trong đôi mắt Kim Giáp ánh lên sự lo lắng:
- Thần Hoàng đại nhân…
Hắn lại không biết Thần Hoàng đại nhân đi vào di tich Thiên Thần thượng cổ khi nào. Vấn đề là, thân thể của Thần Hoàng đại nhân còn bị trọng thương!
Hắn đúng là tên thị vệ không làm tròn trách nhiệm mà.
Đã là thị vệ thân cận thì vào lúc nguy nan phải sẵn sàng hy sinh tính mạng vì Thần Hoàng.
Đây là trọng trách của người làm cấm vệ như bọn họ!
Nhưng hắn lại tắc trách đến thế.
- Việc này không trách ngươi được, là do bản hoàng không dự liệu chu toàn trước kiếp nạn sắp tới, định tấn công vào chỗ chôn cất của Thiên Thần cốt, muốn tìm cơ hội tấn công Thiên Thần lần cuối, ai ngờ cơ hội không đến ngược lại còn bị cấm chế của Thiên Thần cốt làm cho bị thương. Mặc dù vậy, cái làm cho bản hoàng bị thương không phải là Thiên Thần cấm chế, mà do một loại sinh linh kỳ lạ!
Thần Hoàng nói ra đến đây, đột nhiên đôi mắt của hắn nheo lại, luồng khí tức kinh người tỏa ra.
- Sinh linh kia rất kỳ lạ, có năng lực phục chế. Hơn nữa nó có thể hấp thụ thần thức, quan trọng là sinh trưởng rất nhanh!
Thần Hoàng hít sâu một hơi, lúc trước hắn suýt bị sinh linh kia ám hại.
May mắn là dù sao hắn cũng là Thần Hoàng, sau khi làm cho sinh linh kia bị trọng thương đã lập tức chuồn thẳng. Tóm lại, thứ sinh linh kia là một tai họa ngầm.
Vậy mà bên trong phạm vi của Thần Triều lại tồn tại sinh linh kỳ lạ đáng sợ như thế.
Ngộ nhỡ sinh linh kia sinh sôi, phát triển mạnh thì đó chính là bi kịch.
Thần Hoàng cau mày.
Còn Bộ Phương và Cẩu gia thì đưa mắt nhìn nhau.
Cẩu gia vốn không biết Thần Hoàng bị trọng thương là do sinh linh kia.
Lúc trước cũng vì sinh linh đáng sợ đó mà Bộ Phương và Cẩu gia phải tháo chạy.
Chẳng lẽ…
Sinh linh kia cũng đi theo Truyền Tống Trận mà xuất hiện ở Hạ Ấp Thần Triều à?
Bộ Phương hít thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.
Sinh linh kia có thể làm cho Thần Hoàng bị trọng thương thì bản thân nó khủng khiếp đến mức nào đây!
Thần Hoàng vuốt đầu Tiểu Hồ nói:
- Bản hoàng sẽ ra lệnh bắt sinh linh kỳ lạ này lại, không cho phép vật thể không xác định được tồn tại trong phạm vi của Hạ Ấp Thần Triều ta.
Ánh nhìn kỳ lạ của Thần Hoàng chiếu lên người Bộ Phương:
- Vị đầu bếp này, ngươi kế thừa Thần Trù Cung của Mộc Hồng Tử, tính cách cũng tương tự như Mộc Hồng Tử, chỉ mới kế thừa Thần Trù Cung đã dám đối đầu ngay với Mặc gia rồi.
Hình ảnh Bộ Phương trong mắt Thần Hoàng như có luồng kim quang sáng rực.
Dường như luồng kim quang kia phóng thẳng lên trời.
Đó chính là số mệnh.
Chỉ có Nhất Quốc Thần Hoàng mới nhìn ra được số mệnh này.
Thần Hoàng bị giật mình khi nhìn thấy số mệnh mà Bộ Phương phải gánh vác trên người.
Đó cũng là lý do mà Thần Hoàng cho Đế Tử làm người phụ việc ở tửu lâu của Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận