Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3126: Trong nháy mắt thời gian như phù hoa (2)

Notice: Undefined offset: 98
Bộ Phương nhìn Độc Cô Vô Song một chút, đối phương khẽ giật mình.
- Muốn đi theo… vậy thì đi theo đi.
Bộ Phương nói, sau đó đẩy hàng rào làm cổng ra. Độc Cô Vô Song cũng đi theo, sau khi khóa kỹ cửa thì giẫm lên nền tuyết rời đi. Tiểu Bạch đeo hành lí đi ngay theo Bộ Phương. Tiểu Bát thì quay cái đầu nhỏ trước ngực hắn. Độc Cô Vô Song không do dự nắm kiếm đi theo sau. Ba bóng dáng chậm rãi biến mất ở núi tuyết lạnh giá.

Tầm Tiên Tinh không lớn, nhưng đi bộ lâu cũng đủ trải qua một thời gian dài.
Bộ Phương, Tiểu Bạch còn có Độc Cô Vô Song vẫn một mực đi ở phía sau. Ba người đi cả toàn bộ hành tinh này. Bọn hắn lấy ngọn núi kia là điểm xuất phát, đi tới khắp nơi. Độc Cô Vô Song như một thị vệ bảo vệ Bộ Phương, giúp đỡ hắn trong nhiều tình huống.
Bộ Phương cũng không từ chối, ngầm đồng ý hành vi của đối phương.
Thời gian cứ thế trôi đi, thấm thoát đã mười năm.
Khuôn mặt của Bộ Phương ngày càng rắn rỏi cương trực hơn, đôi mắt cũng hiện rõ vẻ sầu thương. Độc Cô Vô Song mặc y phục cũ nát, râu ria xồm xoàm. Tiểu Bạch thì không có gì thay đổi, mắt cơ giới vẫn ảm đạm như cũ. Tiểu bát vẫn đáng yêu, cho dù đi bộ khắp nơi vẫn tròn vo như cũ.

Năm mươi năm.
Ba người tiếp tục đi, Độc Cô Vô Song đã già nua, lưng còng, gân xanh trên tay nổi lên. Nhưng hắn không hề có một lời oán giận vẫn đi theo bên cạnh Bộ Phương như cũ.
Những ngày tháng đi theo Bộ Phương, Độc Cô Vô Song ăn vô số mỹ thực, cảm nhận được tâm cảnh biến hóa mà trước đây chưa từng có. Lúc hắn được xưng là đệ nhất Kiếm Thần Đế Quốc, mà Đế Quốc bị tiêu diệt, cái tên gọi là Kiếm Thần cũng biến mất khỏi đại lục.
Nhưng có thể được xưng là Kiếm Thần, vong hồn dưới kiếm của hắn đếm không xuể. Vậy mà đi theo Bộ Phương, hắn như trải qua một lần tẩy rửa tâm hồn. Tuy mấy chục năm chưa từng xuất kiếm nhưng đối với lý giải kiếm đạo hắn vẫn có lắng đọng.

Năm thứ 100.
Khắp nơi trên hành tinh này đều lưu lại tung tích của bọn hắn. Tóc Độc Cô Vô Song đã trắng bệch, cả người già nua. Khí huyết trên người hắn bắt đầu cô quạnh, đệ nhất Kiếm Thần đúng là đã già rồi.
Bộ dạng của Bộ Phương thì không thay đổi nhiều, nhưng sau trong khóe mắt có thể nhìn thấy dấu hiệu tuổi già.
Dù sao thì cũng đã 100 năm, thân thể có bất bại thì linh hồn cũng không chịu nổi. Bây giờ linh hồn của hắn đã là người phàm. Bộ dạng của Tiểu Bạch và Tiểu Bát cũng không thay đổi.

Năm thứ 200.
Độc Cô Vô Song đã không còn đi được. Hắn từng ở đỉnh phong sừng sững, nhưng vẫn chưa tìm được con đường tu tiên, rốt cuộc cũng chỉ là người phàm.
Bộ Phương cũng già, tóc trắng xóa, trên mặt đầy nếp nhăn. Nhìn hắn giống những ông lão ngoài 80 tuổi. Bọn hắn không tiếp tục đi nữa, vì những nơi ở ngoài kia bọn hắn đều đã đi qua.
Thế gian rộng lớn, coi như là bọn hắn đã đi hết rồi. Cho nên Bộ Phương không đi nữa.
Thời gian 200 năm đã chứng kiến vương triều quật khởi, cũng nhìn thấy nhiều vương triều bị tiêu diệt.
Đi mệt rồi thì nghỉ một chút.
Phố xá sầm uất, Bộ Phương và Độc Cô Vô Song mua một gian phòng ẩn cư ở đây. Bộ Phương mở một quán ăn. Chỉ là quán ăn này hắn mở rất tùy hứng.
Độc Cô Vô Song làm việc vặt trong quán, bảo kiếm sớm đã bị phủ bụi. Bây giờ hắn cũng không biết Bộ Phương có phải tiên sư không không, nhưng tiên sư sẽ già đi như người phàm sao?
So đo những điều này điều không có ý nghĩa, bây giờ hắn chỉ muốn sống bình yên. Luyện tâm trong hồng trần, Kiếm Thần bây giờ còn có kiếm ý mạnh hơn Kiếm Thần lúc cường thịnh.

Năm thứ 300.
Sinh mệnh của Độc Cô Vô Song cũng đi tới điểm cuối cùng, hắn không đi được, cũng không phục vụ ở quán ăn được. Bộ Phương cũng tuổi già sức yếu, yên tĩnh ở lại trong quán.
Phố xá sầm uất không ngừng thay đổi, hàng xóm láng giềng cũng thay đổi.
Trong quán ăn, Bộ Phương rót một ly rượu, kính Độc Cô Vô Song ngồi ở phía đối diện. Hơi thở đối phương dần trở nên mong manh, ánh mắt vẩn đục nhìn Bộ Phương, tâm tình phức tạp.
Tiểu Bạch và Tiểu bát đều ở trong quán ăn. Bầu không khí có chút yên lặng. Sau một lúc, một tiếng thở dài vang lên.
- Tiên sư… Vô Song đi trước một bước.
Khóe miệng tràn đầy nếp nhăn của Độc Cô Vô Song hơi kéo lên một cái.
Bộ Phương cũng uống một hơi cạn ly rượu.
Uỳnh!
Một tia hào quang quét tới, kiếm ý sắc bén phóng lên tận trời.
Kiếm khí đáng sợ nở rộ trên trời cao, kiếm ý ngưng tụ 300 năm, thiên hạ chấn động! Truyền thuyết về Kiếm Thần một lần nữa lại làm xao động khắp nơi.
Trong quán ăn, sau khi Độc Cô Vô Song phóng thích một kiếm ý này thì thỏa mãn cúi đầu, hai tay hắn bất lực rủ xuống thắt lưng.
Bộ Phương cầm lấy chén rượu, rượu trong chén nổi lên gợn sóng. Sau một tiếng thở dài thì yên lặng phóng thích.
Trong nháy mắt thời gian như phù hoa.
Trong hư không, Điểu Gia chắp tay xuất hiện. Bên ngoài Tầm Tiên Tinh từng bóng người đạp không mà đến. Ánh mắt những bóng người này vô cùng phức tạp. Khí tức của mỗi người đều vô cùng hùng hồn, chính là những lão đại đỉnh cấp ở Vũ Trụ Hồng Hoang.
Một ngày này, tất cả những cường giả đó đều hạ xuống Tầm Tiên Tinh. Cả hành tinh nhỏ như sôi trào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận