Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 981: Mẹ nó quả thật là Ảm Nhiên Tiêu Hồn a (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tử Vân? Bà cô của ta… Sao người lại chạy đến đây?
Đại Năng cường giả của Thiên Tuyền Thánh Địa thấy Tử Vân và Minh Vương Nhĩ Ha không ngừng, ria mép của ông ta thiếu chút nữa thì dựng đứng lên.
Nếu Tử Tôn nhìn thấy một màn này… Còn có, tiểu tử này là người phương nào? Lá gan cũng quá lớn rồi, ngay cả nữ nhi của Tử Tôn cũng dám đụng vào, cái này phải để cho bàn tay của Tử Tôn tát cho ngu người luôn!
Đại Năng cường giả hít sâu một hơi, không để ý tới những ánh mắt cười nhạo xung quanh, thân hình phi lên, liền xuất hiện ở bên người Tử Vân Thánh Nữ.
- Lão Lăng, sao ngươi cũng ở chỗ này?
Tử Vân Thánh Nữ nhìn thấy Đại Năng cường giả của Thiên Tuyền Thánh Địa, nhất thời ngẩn ngơ, gượng cười hỏi.
Trong lòng nàng lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chạy đi ngay lập tức.
Không ngờ tới ở đây cũng gặp được Thánh Địa Đại Năng cường giả, nếu là lão Lăng khăng khăng muốn đem nàng về, nàng không đấu tranh được, dù sao lão Lăng cũng là nhất tôn đại năng, còn cường hãn hơn so với phụ thân Tử Tôn.
Đầu tiên lão Lăng cưng chiều nhìn Tử Vân Thánh Nữ một chút, sau đó, ánh mắt lập tức trở nên cao ngạo lạnh lùng, liếc nhìn Minh Vương một cái, trong đôi mắt tràn ngập đánh giá.
- Ngươi là người phương nào? Tiếp cận Thánh Nữ Thiên Tuyền Thánh Địa là có mục đích gì?!
Lời của lão Lăng rất không khách khí, trong giọng nói càng mang theo cảm giác áp bách cao cao tại thượng.
- Lão Lăng! Chuyện này không liên quan đến Ha ca ca.
Tử Vân Thánh Nữ nghe xong ngữ khí của lão giả, sắc mặt biến đổi, tranh thủ thời gian mở miệng.
Tuy nhiên, sắc mặt lão Lăng lại không có chút dao động nào, nhìn chằm chằm Minh Vương…
Những cường giả xung quanh cũng cười như có như không.
Cái này có ý tứ…
Thánh Nữ Thiên Tuyền Thánh Địa cùng một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt bỏ chạy, chỉ sợ đây sẽ trở thành đại sự kiến Thánh Địa a!
Những cường giả xung quanh đều phát ra khí tức cường hãn, có người giẫm lên phi kiếm, có người thân hình nở rộ quang hoa vô hạn, đạp không mà đi.
Giờ phút này Tử Vân không ngốc đã hiểu rõ, e rằng Thao Thiết Cốc sắp có chuyện lớn xảy ra.
Bỗng nhiên nàng có chút hối hận, vì cái gì mà muốn dẫn Ha ca ca đến nơi thị phi này… Kết quả còn đụng phải trưởng bối Thánh Địa nữa.
Giờ phút này thế nhưng Minh Vương căn bản không hề nghe được lời nói của lão Lăng, đôi mắt hắn ta nửa mở, hắc vòng xuất hiện trong đó, nhìn thẳng về phía Thiết Tiên Thành.
Ở hướng kia, Minh Vương Nhĩ Ha cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
Khí tức kia, khiến lỗ chân lông toàn thân không khỏi nở rộ, dâng lên khí tức.
Cảm giác quen thuộc này… Chẳng lẽ là…
Bờ môi của Minh Vương Nhĩ Ha run rẩy, trong đôi mắt có mấy phần lo được lo mất, sợ đây chỉ là ảo giác của chính mình.
- Khí tức quen thuộc này… Chẳng lẽ là khí tức của que cay?
Que cay? Không đúng!
Là khí tức của thanh niên Bộ Phương tạo ra que!
Thanh niên này thật không lừa hắn ta, Bộ Phương thật sự ở Thao Thiết Cốc này, nơi này đúng thật có que cay!
Vừa nghĩ tới que cay, cả người Minh Vương Nhĩ Ha đều có tinh thần.
Không được ăn que cay, hắn ta thật sự rất cô đơn… Bây giờ liền lập tức có thể nếm được que cay, trong lòng hắn ta có chút kích động.
Giờ phút này sắc mặt lão Lăng tái nhợt.
Tiểu tử này lại không nhìn ông ta?
Ông ta là Đại Năng cường giả của Thiên Tuyền Thánh Địa, khi nào lại bị người khác không nhìn đến!
Tiểu tử này…
Ngay vào lúc lão Lăng chuẩn bị xuất thủ giáo huấn Minh Vương Nhĩ Ha một cái, thì sắc mặt ông ta bỗng nhiên ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía Thiết Tiên Thành, có vụ nổ lớn xảy ra!
Bắt đầu rồi sao!
Khí tức lão Lăng trong nháy mắt biến đổi, bước ra một bước, thân hình cao cao đứng trên bầu trời, ánh mắt như điện nhìn về phía xa xa.
- Tử Vân, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này… Không cho phép chạy loạn, chờ lão phu trở về.
Lão Lăng nghiêm túc nói.
Tiếng nói rơi xuống, hư không dưới chân lão Lăng bắt đầu vỡ nát, thân hình ông ta lập tức trở nên mơ hồ trong hư không.
Cường giả Thánh Địa còn lại trong mắt lộ ra tinh mang, nhao nhao di động thân hình, hướng về phía Thao Thiết Cốc mau chóng đuổi theo.
Chỉ trong chốc lát, nơi vốn có chút hỗn loạn liền trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại Tử Vân và Minh Vương Nhĩ Ha.
- Ha ca ca… Bên trong hình như có chuyện gì đó, chúng ta không nên đi vào.
Tử Vân nhìn về phía Minh Vương Nhĩ Ha, cẩn thận nói ra.
- Sợ cái gì, theo bản vương, bản vương sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là mỹ vị thật sự!
Minh Vương nói ra.
Ngay sau đó, liền mở rộng bước chân, không nhanh không chậm đi về phía Thao Thiết Cốc.
Tử Vân sững sờ, nhìn thấy Minh Vương vừa đi, nàng tranh thủ thời gian đuổi kịp, về lời lão Lăng dặn dò, nàng không quan tâm đâu!

Oạch!!
Nước dùng mát lạnh vẩy ra.
Văn Nhân Thượng vui vẻ nuốt một đũa mì, đôi mắt nheo lại, mì huyết sắc dưới ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận