Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1635: Trận đấu kết thúc, đổi Trù Thần Sáo Trang (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Không phải không phát ra tiếng, mà là không dám, mọi người đều vô cùng kinh hãi mà nhìn hình ảnh trên lôi đài kia, không dám thở mạnh.
Trong đôi mắt họ tràn đầy vẻ chấn động và sợ hãi.
Lục Nhất đối chiến hắc bào nhân, một trận trù đấu đánh cược tất cả mọi thứ đó, kết quả cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Vốn tưởng rằng yêu nghiệt Lục Nhất này sẽ nghiền áp tên hắc bào nhân không biết sống chết kia, nhưng kết quả cũng hoàn toàn đánh vỡ suy nghĩ của bọn họ.
Bọn họ đoán đúng kết cục rồi, nhưng lại chọn sai đối tượng.
Người bị nghiền áp không phải là hắc bào nhân, mà là Lục Nhất…
Vậy mà Lục Nhất lại không cầm vững cả thái đao dưới sự ảnh hưởng từ Trù Đạo Chi Tâm và trù công của hắc bào nhân, đầu hắn đầy mồ hôi, run run rẩy rẩy mà hoàn thành món ăn.
Nhưng sấm sét giáng xuống, đồ ăn của Lục Nhất ngay lập tức bị đánh vỡ, loại món ăn mà không mang một chút lòng dũng cảm nào làm ra này, sao có thể là đối thủ của món mà hắc bào nhân vô cùng tự tin nấu được chứ.
So với trận đấu nấu nướng cùng với Đại Ma Vương, Lục Nhất càng cảm nhận được sự tuyệt vọng chân chính trong trận trù đấu này.
Càng nấu, tim hắn lại càng run rẩy.
Bỗng nhiên hắn có hơi hối hận, vì sao lại đồng ý trù đấu với hắc bào nhân cơ chứ, thoáng cái hắn có hơi nổi điên!
Trọng điểm là… trù đấu còn là do hắn đề ra nữa!
Chỉ vì cơn tức giận trong lúc nhất thời!
Trong con ngươi Lục Nhất không hề có tiêu cự, hắn nhìn hai tay mình, thân hình cũng run rẩy không ngừng.
- Chậc chậc chậc…
Hắc bào nhân cầm thanh thái đao màu đen trong tay, trên thái đao có hoa văn chuyển đỏ, khiến cho thoạt nhìn thái đao có vài phần tà dị.
Hắn đảo thái đao xoay tròn không ngừng trong tay mình, chơi đùa với đao hoa.
- Thật không ngờ… cái gọi là yêu nghiệt của tầng thứ năm, vậy mà lại chịu không nổi như vậy… có hơi yếu đó nha.
Hắc bào nhân nói.
- Vốn còn cho rằng trận trù đấu này sẽ thú vị hơn một chút nữa, xem ra… chả có chút hứng thú gì cả.
Hắc bào nhân lắc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.
Trong lòng Lục Nhất vô cùng nghẹn khuất, hắn có tức giận cũng không phát tiết được.
Bởi vì sự thật là, quả thật hắn đã thua rồi…
Sự bại trận tựa như bị nghiền áp…
Tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ không biết nên nói gì nữa.
Dưới lôi đài, một vài tiên trù bỗng nhiên cảm thấy may mắn, bởi vì tên hắc bào nhân kia không chọn thách đấu bọn họ, nếu không thì giờ phút này người gặp tuyệt vọng đã là họ rồi.
Bây giờ Lục Nhất thật sự có hơi tuyệt vọng.
Tay chân lạnh lẽo, cả người gần như bị sự tuyệt vọng bao phủ hoàn toàn.
Hắn muốn phản kháng, nhưng hắc bào nhân cứ tựa như một cơn ác mộng, trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, làm cho tứ chi hắn run rẩy, thể xác và tinh thần đều phát run lên.
- Ta…
Lục Nhất muốn nói gì đó.
Nhưng mà tên hắc bào nhân kia lại chậm rãi mà đi về phía hắn ta.
Trên bàn giám khảo, Mộng Kỳ thành chủ hơi nhíu mày lại.
Địch Thái Giới Chủ thì lại đưa ánh mắt kỳ quái nhìn hắc bào nhân, trên mặt hắn ta hiện ra một tia thích thú.
- Trận trù đấu này quá độc ác, vẫn là thích trù đấu của Tiểu Bộ Bộ hơn, thua thì cược thanh thái đao, hòa nhã cỡ nào chứ.
Trù đấu của hắc bào nhân lại phải đoạn tuyệt con đường trù đạo của người ta đó…
- Có chơi có chịu… ngươi còn có gì muốn nói nữa không?
Hắc bào nhân nâng tay lên, khoát trên vai Lục Nhất, sự sợ hãi tột độ lập tức bao phủ người hắn, khiến cho hô hấp của hắn cũng trở nên cực kỳ gian nan.
Trù đấu… hắn thua, cái giá phải trả… hắn thừa nhận hắn không gánh nổi.
- Có thể… thủ hạ lưu tình hay không… ta…
Lục Nhất cắn răng, trong đôi mắt tràn ra vẻ ảo não và hối hận thật sâu.
Hắn không nên trù đấu, hắn hối hận rồi.
- Chậc chậc chậc… ngươi đây là đang cầu xin tha thứ sao?
Hắc bào nhân có hơi thích thú.
- Được không?
Dường như Lục Nhất nghe ra được giọng điệu có hơi buông lỏng của hắc bào nhân, bỗng nhiên trong ánh mắt hắn xẹt qua tia mong đợi.
- Đương nhiên thủ hạ lưu tình cũng không phải không thể… chỉ có điều, ta có lợi ích gì đây?
Hắc bào nhân nói.
- Ta… ta có thể làm đầu bếp học việc cho ngươi!
Lục Nhất gần như là cắn răng nói ra lời này.
Những lời này đã rút đi hết tất cả vẻ kiêu ngạo của hắn.
Hắc bào nhân ngẩn ra.
Tất cả mọi người ở đây đều hơi sửng sốt.
Lục Nhất làm đầu bếp học việc cho người khác?
Xuýt xuýt xuýt.
Tất cả mọi người ở toàn trường đều hít một ngụm khí lạnh, chẳng qua điều này còn tốt hơn nhiều so với việc không thể chạm vào trù nghệ suốt mười năm.
Nhưng mà, hắc bào nhân lại bật cười.
- Làm đầu bếp học việc của ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, nếu là Bộ lão bản thì còn được, ngươi… thôi bỏ đi.
Ánh mắt mong đợi của Lục Nhất cứng lại.
Hắc bào nhân cười to đầy trào phúng rồi nhẹ nhàng vươn tay ra, đặt lên phía trên ngực Lục Nhất.
Bịch bịch bịch…
Tiếng tim đập vang lên.
Vẻ mong đợi trên mặt Lục Nhất hoàn toàn cứng đờ…
Rầm!!
Ánh mắt mọi người co rút lại.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy dường như phía sau hắc bào nhân có một con cự thú dữ tợn hiện ra!
Con cự thú lớn đó đang tham lam hấp thu Trù Đạo Chi Tâm của Lục Nhất…
Dường như mọi người còn nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của hắc bào nhân nữa.
Cái tên ác ma này!
Dưới lôi đài.
Bộ Phương nhét miếng bánh bao hàu sữa chiên cuối cùng vào trong miệng, híp mắt lại.
Nhìn thấy hư ảnh mơ hồ của con cự thú phía sau hắc bào nhân kia, hắn dường như cảm thấy có hơi quen thuộc.
- Thao Thiết…
Bộ Phương lẩm nhẩm.
- Là Thao Thiết Hắc Ám…
Tiểu U đang cầm bánh bao hàu sữa chiên mà liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái.
- Thao Thiết Hắc Ám?? Không phải vẫn là Thao Thiết sao?
Bộ Phương nghi hoặc.
- Thao Thiết Hắc Ám… căn nguyên là tà ác, hơn nữa còn đến từ Minh Ngục…
Tiểu U nói.
Giọng điệu của nàng có hơi khẩn trương và ngưng trọng.
Đến từ Minh Ngục, lần này Bộ Phương hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Minh Ngục còn thần bí hơn cả Địa Ngục nữa, Cẩu gia và Lão Minh Vương đánh nhau, cuối cùng dường như đều chạy tán loạn.
Nếu nói hắc bào nhân thật sự là cốc chủ của cốc Thao Thiết đời thứ nhất, làm sao có thể có liên quan đến Minh Ngục được chứ?
Sau khi bọn họ đi vào Tiên Trù Giới, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?!
Bịch bịch…
Hai mắt Lục Nhất vô thần, cơ thể mềm nhũn mà ngã úp sấp xuống mặt đất.
Hắn không chết, nhưng tim đã chết…
Con đường Trù Đạo xem như đã bị phế hoàn toàn…
- Nè nè nè… đừng có nản lòng, không có Trù Đạo Chi Tâm vẫn có thể bồi dưỡng ra được thôi, ngọn nguồn của Trù Đạo là lòng tin, chỉ cần có lòng tin thì sẽ có thể vùng dậy lần nữa, cũng không phải là không có người thành công muộn mà.
Hắc bào nhân cười rồi nói, vậy mà còn an ủi Lục Nhất nữa.
Phía dưới lôi đài, phụ thân của Lục Nhất thật sự không nhịn được nữa.
Nhìn thấy con trai mình chịu đau khổ và nhục nhã như vậy, trong lòng ông ta vô cùng bi phẫn.
Ông ta bước một bước xông lên lôi đài.
Hơi thở khủng bố lập tức tràn ngập ra, dù sao thì cũng là Tam phẩm Tiên Trù, tu vi không hề yếu.
Cũng có thực lực Lục Tinh Chân Thần Cảnh.
Vừa mới ra tay đã ép bức hắc bào nhân, hiển nhiên là muốn đòi lại công đạo cho Lục Nhất.
- Ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi để thắng con ta… ta với ngươi không đội trời chung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận