Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1461: Một bàn tay đập chết! (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lột quần áo? Đập chết?
Thời điểm tất cả mọi người ở đây nghe Bộ Phương dùng ngữ khí bình thản nói ra lời đó, đều có chút sững sờ.
Mỗi người đều đứng ngây tại chỗ của mình, vô cùng kinh ngạc nhìn thấy cái chắp tay kia, Bộ Phương vô cùng bình tĩnh.
Phía trên đỉnh đầu của hắn ta, lão giả của Đồng gia, mang theo uy áp khổng lồ và sức mạnh dữ dội mà đánh xuống, bên trên bàn tay gầy như que củi ẩn chứa một có năng lượng uy năng vô địch.
Trên bầu trời cũng bị một chưởng dưới kia làm cho vặn vẹo không thôi.
Nếu như bị một chưởng này đập vào thật, kết cục của Bộ Phương so với Đồng Trình cũng không khá hơn chút nào, thậm chí... Cả cái đầu đề sẽ bị lão giả của Đồng gia đập cho nát bét!
Nhưng mà, bộ dáng bình tĩnh của Bộ Phương, tâm trí không có chút bất an không yên nào khi đối mặt với cái chết như vậy.
Lão giả nghe xong lời nói của Bộ Phương, lại giận tím mặt.
Ý tứ trong lời nói của tên phàm nhân này là cái gì?
Đây là khinh thường hắn ta hay sao?
Ngược lại thì Minh Vương Nhĩ Ha đang cười lại có thêm chút hưng phấn mà liếc mắt nhìn sang Bộ Phương một cái, hắn ta không ngờ được là Bộ Phương thế mà lại dám đưa ra yêu cầu như vậy.
Yêu cầu này có quá lố rồi không?
Trên thực tế thì cũng không có lố quá.
Đối với Minh Vương Nhĩ Ha mà nói, thì lột quần áo thật ra lại làm thêm một việc phí sức hay sao, phải đập chết hai vị Thần Hư trước mặt này, thật ra cũng không có nhiều khó khăn cho lắm.
Nhưng thật ra so với thực tế mà nói, lột quần áo cũng có cái vui của nó.
- Nếu thiếu niên Bộ Phương đã thành khẩn mở miệng như vậy, thế thì bản vương cũng nên đáp ứng hắn cố mà làm thôi...
Minh Vương Nhĩ Ha cười che đi một nửa khuôn mặt, sợi tóc của hắn ta ở trong không trung không ngừng bay phấp phới, giống như mà muốn khiến cho không trung bị vỡ tung vậy.
Sắc mặt của lão giả kia lạnh lẽo.
Thế mà thanh niên phóng đãng đứng trước mặt không bị trói buộc này cứ luôn miệng nói sẽ đập chết hắn ta, so với tên phàm nhân này dường như còn ngạo mạn hơn vài phần.
Gần đây rốt cuộc Tiên Thành bị làm sao vậy, người kiêu ngạo tại sao lại nhiều lên như thế này chứ?
Chẳng lẽ đối với một vị cường giả, không cần phải bày tỏ sự kính sợ hay sao!
Đối với thế gia, không phải là càn thêm kính sợ trong lòng hay sao?
- Muốn chết!
Lão giả gầm lên.
Một chưởng của hắn ta đánh lên ngang trời, gầy như que củi, cũng tràn ngập năng lượng đáng sợ.
Chân khí thất luyện ở đằng sau lưng của hắn ta nổ tung, giống như muốn khiến cho cả bầu trời bị vỡ nát vậy.
Nguyên hồn thức dậy, ánh sáng tinh thần chiếu xuống.
Hình như mặt đất cũng không chịu nổi gánh nặng mà dần dần vỡ nứt ra, lõm xuống dưới, hình thành một chưởng ấn vô cùng lớn.
Quần chúng đang đứng xung quanh vây xem lại một lần nữa phải hít vào một hơi khí lạnh, quả không hổ là Chân Thần Cảnh Nhị Tinh tồn tại, thực lực quả nhiên là vô địch!
Rầm rầm.
Minh Vương Nhĩ Ha kinh ngạc ngẩng đầu lên xem.
Nhìn thấy một chưởng kia đáng ra phải hưởng về phía của Bộ Phương, hướng tới phía của hắn ta mà đập đến.
Đôi mắt của hắn ta bỗng nhiên hơi hơi nhíu lại một chút.
Ngay sau đó, bàn tay che khuất khuôn mặt kia bỗng chậm rãi buông ra.
Trên mặt không che giấu nổi sự phóng đáng, hiện ra dáng vẻ lạnh lùng.
Đúng vậy, chính là lạnh lùng!
Đó là một cái, khiến cho người ta có cảm giác như là rơi vào trong bên trong hầm băng lạnh lẽo!
Con mắt của Minh Vương Nhĩ Ha đã bắt đầu xảy ra thay đổi, chậm rãi mà chuyển động, cuối cùng trong tròng mắt hóa thành một màu tối đen, đồng tử cũng hiện ra một màu đỏ thẫm.
Minh Khí tối đen trên thân hình chậm rãi xuất hiện rồi tỏa ra và quấn xung quanh cơ thể của Minh Vương Nhĩ Ha.
Những Minh Khí này quấn xung quanh bên trên thân thể của Minh Vương Nhĩ Ha.
Cuối cùng, hóa thành một đạo hư ảnh khổng lồ.
Hư ảnh Minh Vương Nhĩ Ha, đang đứng ngạo nghễ giữa đất trời.
Ong…
Cái dáng vẻ lạnh lùng vô tình kia, thêm ánh mắt giống như coi thường cả sinh linh, khiến cho tầm trí lão giả của Đồng gia cũng phải run lên.
- Đây là cái quái vật gì vậy chứ?
Lão giả hít một hơi thật sâu, lông tơ trên thân thể đều dựng hết cả lên.
Cái hư ảnh tối đen là thứ đồ chơi gì thế?
Là nguyên hồn của thanh niên này hay sao?
Nào có nguyên hồn của ai mà lại có bộ dáng lớn như thế này chứ?
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
Mặt đất chậm rãi nứt ra.
Thân hình của lão giả căn bản là đứng yên không nổi nữa, hướng về phía của bóng đen kia mà tấn công vào sau lưng.
Bộ Phương chậm rãi lùi lại một bước, hư ảnh Minh Vương của Minh Vương Nhĩ Ha rất mạnh. Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Bộ Phương được nhìn thấy Minh Vương ra tay.
Đi vào Tiên Trù Giới, năng lực của Minh Vương lại càng không kiêng nể thứ gì mà bộc phát ra ngoài.
Dù sao sức mạnh của Minh Vương Nhĩ Ha hình như không có đạt tới chỗ cấm cực hạn của Thiên Đạo Pháp Tắc của Tiên Trù Giới.
Cho nên có toàn lực thi triển thì cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tròng mắt của Minh Vương Nhĩ Ha mở lớn, con ngươi đỏ hồng đang không ngừng xoay tròn.
Cuối cùng...
Một chưởng đánh ra.
Đôi mắt của lão giả Đồng gia co rút nhanh!
Bị một chưởng che lấp bầu trời này bỗng nhiên đập trúng vào người hắn ta...
Ngay sau đó, thân thể bay lên trên không trung, bắt đầu vỡ vụn một cách chậm rãi...
- Cái này... Cỗ sức mạnh này!
Trên mặt lão giả của Đồng gia đã bị hoảng sợ và tuyệt vọng che kín.
Sự việc sao lại phát triển thành cái dạng này cơ chứ, người thanh niên này... Loại sức mạnh này...
Cùng với con chó trong truyền thuyết kia... Giống nhau!
Rầm rầm...
Hư ảnh của Minh Vương tán đi.
Bầu trời đang bị một màu đen bao phủ cũng đã khôi phục lại ánh sáng một lần nữa, ánh mặt trời từ trên bầu trời chiếu xuống đất, rất nhanh chóng đã chiếu rọi xuống đường phố bên dưới.
Làn da của Bộ Phương được mặt trời chiếu sáng lóe lên lấp lánh.
Minh Vương Nhĩ Ha phóng đãng không kiềm chế được mà chống thắt lưng, cười sảng khoái.
- Run rẩy đi, ở dưới sức mạnh của bản vương mà run rẩy đi!
Minh Vương Nhĩ Ha không kiêng nể gì mà phá lên cười lớn.
Bộ Phương nhìn Minh Vương Nhĩ Ha giống như là nhìn thằng ngốc đang chống hay tay vào eo.
- Trở về thôi... Mở tiệm buôn bán.
Bộ Phương nói.
Sau đó, xoay người quay lại, kéo theo Tiểu Bạch hướng đằng sau mà đi.
Minh Vương Nhĩ Ha bỗng sửng sốt, tranh thủ thời gian cũng che mặt đi theo, cho dù là chạy vội vàng, nhưng hắn ta cũng không quên xây dựng khí chất hậm hực của hắn ta.
Đám người Bộ Phương rời đi.
Lưu lại... Chính là mọi người ở hiện trường đang ngây ngốc.
Một chưởng... Một vị Chân Thần Cảnh Nhị Tinh tồn tại lại bị đập cho chết.
Giờ phút này bên tai của mọi người vẫn còn quanh quẩn lời này lúc trước của Bộ Phương, rằng:
- Lột quần áo? Không... Trực tiếp đập cho chết luôn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận