Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1809: Hủy Diệt Kiền Oa, đi! (1)

Chín chiếc đuôi tựa như hóa thành những thanh trường kiếm sắc bén, chém xuống hư không trong nháy mắt, rồi đột nhiên xé nát cả không trung!
Dao động khủng bố dâng lên gợn sóng kinh người.
Tu vi của Cửu Vĩ Bạch Hồ rất mạnh, không hề yếu, tiếng xé gió mãnh liệt vang vọng làm cho tâm thần người ta sợ run lên.
Hiển nhiên vị cường giả Minh Ngục kia cũng không ngờ rằng con Cửu Vĩ Bạch Hồ này lại nham hiểm như vậy, thế mà nó lại dùng một tên nhân loại để chuyển dời tầm mắt của hắn.
Chỉ có điều, tất nhiên vị cường giả Minh Ngục này không dễ dàng trúng kế như vậy.
Phía trên trường kiếm màu bạc cuốn theo một cỗ ý chí thiên đạo, ngay sau đó, Tư Mã Văn buông lỏng tay ra.
Một tiếng vù vù vang lên.
Trường kiếm màu bạc lập tức phóng ra, trực tiếp xé rách màn trời, tựa như một con thoi dài màu bạc muốn xuyên thủng cả hư không mà chém về phía chín cái đuôi của Cửu Vĩ Bạch Hồ.
Rầm!!!
Trường kiếm màu bạc va chạm với đuôi của Cửu Vĩ Bạch Hồ.
Phát ra tiếng nổ mạnh khủng bố.
Từng đợt gợn sóng khuếch tán ra, cả đỉnh Thần Tuyệt Sơn Sơn rung lên kịch liệt.
Cơ thể khổng lồ của Cửu Vĩ Bạch Hồ hơi lui về phía sau một bước, nó thét dài một tiếng.
Tư Mã Văn bay lên không trung, trường kiếm màu bạc bay nhanh như gió vòng về, không ngừng xuyên qua phạm vi xung quanh cơ thể hắn ta.
Ngay sau đó, kiếm chỉ về một phía, trường kiếm màu bạc đột nhiên phóng về phía Cửu Vĩ Bạch Hồ, tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh đến mức mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy được!
Cửu Vĩ Bạch Hồ thét dài, cơ thể nó nhảy mạnh lên, chín cái đuôi xé rách không khí, quét ngang về một phía.
Tiếng nổ tung không ngừng vang vọng.
Dường như thanh trường kiếm màu bạc kia có linh trí, nó không ngừng truy đuổi Cửu Vĩ Bạch Hồ, khiến cho hắn có vẻ hơi hỗn loạn.
Bộ Phương híp mắt nhìn cảnh này.
Nhìn thấy Cửu Vĩ Bạch Hồ đã rơi vào thế hạ phong, lông mày hắn hơi nhíu lại.
Tuy rằng thiếu chút nữa con Cửu Vĩ Bạch Hồ kia đã bẫy hắn một trận, nhưng chẳng qua thì đối phương cũng là vì muốn giết chết tên cường giả Minh Ngục này thôi.
Cho nên về tình có thể tha thứ được.
Nếu đã như thế, vậy chắc hắn cũng đã có thể ra tay rồi.
Hắn động tâm thần một cái.
Dường như Tiểu Bì đang ghé vào trên vai Bộ Phương đã biết được suy nghĩ trong lòng hắn.
Xoẹt xoẹt một tiếng, nó phóng ra tựa như Kim Thoa, trở nên to lớn lên rất nhanh trước người Bộ Phương.
Bộ Phương nhảy lên, nửa ngồi xổm trên lưng Tiểu Bì.
Tiểu Bạch Hồ thì lại được Bộ Phương ôm vào trong ngực.
Phía xa xa, hai bộ móng vuốt của Lục Vĩ Hồ bị thương, ánh mắt nàng đang không ngừng chảy máu tươi đột nhiên co rụt lại, một cái đuôi quét ngang đến, chắn trước người bọn họ, trong ánh mắt nàng dường như mang theo tia nghi hoặc.
Tất nhiên nàng không thể để con gái nàng đi mạo hiểm.
Kiếm ý của tên Tư Mã Văn Minh Ngục kia quá mạnh mẽ, vốn Bộ Phương và con gái nàng không có khả năng đối phó được.
Hơn nữa, con gái nàng mới có ba tuổi, vốn là chả có sức chiến đấu gì cả, Bộ Phương kéo con gái nàng đi không phải là chịu chết sao?
Đây là lo nghĩ của một vị mẫu thân.
Bộ Phương cũng là hiểu rõ điểm này.
- Yên tâm đi, Tiểu Hồ không chết được đâu, ta dùng sinh mạng để đảm bảo.
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Vĩ Hồ.
Trong con ngươi màu vàng nhạt của Lục Vĩ Hồ dường như có dao động hiện lên.
Sau đó nàng dần dần hạ đuôi xuống.
Khóe miệng Bộ Phương hơi câu lên, hắn gật đầu với Lục Vĩ Hồ một cái, có chút cảm kích với sự tín nhiệm của đối phương.
Ngay sau đó, Tiểu Bì dưới chân hắn bèn đột nhiên phụt ra, hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, tốc độ không hề thua kém gì thanh trường kiếm màu bạc kia.
Dường như Tư Mã Văn cũng cảm nhận được một đạo dao động đánh úp tới.
Hắn ta liếc mắt một cái, phát hiện hóa ra là tên nhân loại yếu ớt kia mang theo Tiểu Bạch Hồ còn chưa trưởng thành vọt về phía hắn ta.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa? Muốn chết?
Tư Mã Văn cực kỳ khinh thường.
Với tu vi của hắn ta, chỉ ngáp một cái thôi cũng khiến cho loài người này chết ngắt luôn rồi.
Sức chiến đấu và thực lực của hắn ta, tuyệt đối không phải tên nhân loại này có khả năng tưởng tượng được.
Chênh lệch của Chân Thần Cảnh cũng khá lớn, càng đừng nói là Thánh Cảnh, sự khác biệt của mỗi một cảnh giới trong Thánh Cảnh đều rất khác nhau.
Bộ Phương nửa ngồi xổm trên lưng Tiểu Bì, gió thổi phất đến, khiến cho áo bào lông vũ bay phất phới.
Hắn ôm Tiểu Hồ trong lòng mà nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé một cái.
Con bé lập tức ợ lên một tiếng.
Ánh mắt của nó nhíu lại.
Sau đó thân hình Tiểu Bì bay như tên bắn trên không trung.
Vốn Tư Mã Văn không hề để Bộ Phương vào mắt.
Tam Tinh Chân Thần Cảnh… Đó là cái thứ gì?
Hắn ta gập tay rồi bắn ra.
Lập tức có ba đạo kiếm khí tối đen lần lượt phụt ra, Kiếm Ma Nhất Mạch, chủ yếu là tu luyện kiếm thuật, tới bậc Thánh Cảnh như Tư Mã Văn rồi thì mỗi một giơ tay nhấc chân đều có thể làm kiếm.
Một tiếng xẹt xẹt vang lên, ba đạo kiếm khí vô cùng sắc bén.
Ánh mắt Lục Vĩ Hồ gắt gao nhìn chằm chằm, nếu có một bước đi sai nào, nàng sẽ liều chết ra tay.
Chẳng qua thì ngay sau đó, nàng sửng sốt.
Tốc độ của Tiểu Bì cực kỳ nhanh, cuốn theo Bộ Phương và Tiểu Hồ, dường như hóa thành một đạo lưu quang màu vàng.
Dạo chơi bên trong Sinh Mệnh Chi Tuyền một hồi, vậy mà dường như tên nhóc này đã trở nên mạnh mẽ hơn không ít, ít nhất… tốc độ của Tiểu Bì đã có một bước tiến vượt bậc so với trước kia.
Vèo vèo!
Thân hình của Tiểu Bì bay nhanh như gió, hóa thành một luồng tia chớp màu vàng trên hư không, trực tiếp tránh né ba đạo kiếm khí mà chạy ra khỏi phong tỏa của kiếm ý.
Nhanh chóng xoay tròn xung quanh tên Tư Mã Văn kia.
Đây là Bộ Phương dặn Tiểu Bì làm.
Giờ phút này, Bộ Phương đứng lên.
Hắn sờ đầu của Tiểu Hồ một cái, đôi mắt hắn cũng nheo lại mà nhìn chằm chằm vào tên Tư Mã Văn kia.
Hắn phun nhẹ một hơi.
Đối mặt với một vị Tiểu Thánh đỉnh phong ở cự ly gần như vậy, Bộ Phương cảm thấy áp lực vô cùng lớn, cỗ áp lực này không phải đến từ ngoại lực, có hệ thống ở đây, bất kỳ uy áp nào đều không có tác dụng gì với hắn cả.
Uy áp này là do trong lòng Bộ Phương suy nghĩ, Tiểu Thánh đỉnh phong, tựa như một ngọn núi cao đến không thể bám víu được, tràn đầy áp lực.
Nhưng…
Điều này cũng không cản trở Bộ Phương tiếp tục tiến công.
Bộ Phương nhẹ nhàng vuốt Tiểu Hồ, hắn nhếch môi mà nói:
- Đến lúc rồi, Tiểu Hồ… Phun chết hắn đi!
Giọng nói của Bộ Phương nhàn nhạt, trong nháy mắt đã bị cuồng phong cắn nuốt.
Nhưng, ánh mắt Tiểu Hồ cũng đột nhiên sáng bừng lên.
Ngay sau đó, con bé mở miệng ra…
Trong miệng có năng lượng hội tụ lại.
Hử?
Tư Mã Văn bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình có năng lượng đang tập hợp.
Hăn quay đầu nhìn một cái thì thấy tên nhân loại kia đang ôm Bạch Hồ còn chưa trưởng thành nhắm về phía hắn ta.
Muốn làm gì?
Kiểu Bạch Hồ còn chưa dậy thì xong hoàn toàn này mà cũng có thể phóng đạn linh thú ra sao?
Ngay cả Lục Vĩ Hồ và Cửu Vĩ Hồ cũng sửng sốt.
Tên nhân loại này muốn để con gái bọn họ làm gì vậy?
Quả thật Tiểu Bạch Hồ còn chưa trưởng thành, không thể phóng đạn linh thú ra, nhưng… con bé có thể phun Bạo Liệt Ngưu Hoàn đó!
- Nã pháo!!
Bộ Phương kêu lên.
Sau đó…
- Phụt phụt phụt phụt phụt phụt!
- Phụt phụt phụt!

Trong miệng Tiểu Bạch Hồ lập tức phun ra từng quả cầu năng lượng màu vàng, đầu cũng gật lên gật xuống không ngừng.
Tiếng gào thét xé rách không gian đột nhiên vang lên.
Một quả cầu năng lượng phụt ra từ trong không trung, bắn chi chít về phía Tư Mã Văn.
Bởi vì cự ly thật sự rất gần, gần như chỉ trong thời gian một nửa hơi thở, quả cầu năng lượng màu vàng đã đến gần Tư Mã Văn rồi.
- Cái thứ gì vậy?!
Tư Mã Văn nhíu mày.
Đạn linh thú? Lại không quá giống…
Còn mang theo một cỗ mùi hương khác nữa…
Mùi?
Cái quỷ gì thế!
Hắn ta giơ tay lên, gập ngón tay lại rồi bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận