Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1141: Thạch Tượng Quỷ Vương tham ăn (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cạch cạch cạch…
Lòng bàn chân giẫm trên mặt đất, trên mặt đất khẽ rung lên.
Ma Tát cười toe toét, cơ bắp cuồn cuộn như một ngọn đồi, chúng mặc áo choàng đen, che khuất hình dạng cơ thể chúng.
Đôi cánh sau lưng Ma Sát khẽ đập, dáng người đang bay trên không, chiếc lưỡi dài vươn ra đảo quanh.
Ồ...
Có tiếng xôn xao, Ma Dạ chắp hai tay sau lưng, bóng dáng lơ lửng trong khoảng không, ánh mắt lãnh đạm.
Nó dường như rất bình tĩnh trước mọi thứ.
Ma Sát và Ma Tát cũng rất sợ nó, thỉnh thoảng liếc nhìn Ma Dạ với ánh mắt sợ hãi.
Trong Khư Ngục, thân phận của Ma Dạ dường như cao quý hơn tất cả bọn nó, thực lực Ma Dạ cũng sâu không lường được.
Cả ba người dừng lại cười toe toét khi nhìn vào bức tường gợn sóng trước mặt.
- Ma Dạ lão đại, trái tim ta đập càng lúc càng nhanh! Loại cảm giác này... Đúng vậy! Chính là loại cảm giác này!
Ma Sát mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Đôi cánh sau lưng nó rung lên, và những chiếc lông vũ đen tuyền không ngừng bay lơ lửng.
- Nó ở đây à? Loại trận pháp khó hiểu thấp kém này…
Ma Dạ duỗi tay ra, bàn tay xanh biếc, móng tay nhọn hoắt hẹp dài.
Lòng bàn tay chạm vào dao động lăn tăn phía trên trận pháp trong suốt, đột nhiên vang lên một tiếng nổ tung.
Trận pháp đó trực tiếp giống như băng và tuyết tan chảy.
Một luồng gió mang theo hơi nước thổi về phía mặt Ma Dạ, nhẹ nhàng tung bay mái tóc nó.
Trận pháp sụp đổ, hình ảnh một mực gây nhầm lẫn và bóp méo tầm nhìn của chúng cũng xuất hiện.
Không phải cái gì khác, lại là một phương trời mới.
Giữa những dãy núi trập trùng, một tòa thành trì to lớn huy hoàng được dựng nên. Ở trung tâm thành trì có một tượng đài bằng đá đen vươn cao lên bầu trời, có những tòa nhà kim loại vắt ngang trời cao.
Đây là một khu vực thịnh vượng.
Ma Sát và Ma Tát sững sờ.
Ma Dạ nói:
- Đây là trận pháp người bề trên của Tiềm Long Đại Lục sử dụng để mê hoặc ánh mắt người khác. Nói chung, nếu người tới đây mà không thể nhìn thấu trận pháp này thì rất dễ bỏ qua giao lộ này, đi nhầm đường và rồi bỏ lỡ phương trời này.
Đối với nó mà nói, cái gọi là trận pháp mê hoặc này quả thực đơn sơ không thể tưởng tượng nổi. Nó có hai cái Thụ Nhãn, một Thụ Nhãn có thể nhìn thấu mọi sự giả dối, một cái Thụ Nhãn là đòn tấn công cuối cùng!
Việc phá vỡ trận pháp này chỉ cần vài phút là xong.
-Đi thôi, không ngờ sau này hình thành vẫn là một thành trì phồn hoa như vậy.
Ma Dạ hơi kinh ngạc.
Bóng dáng nó lơ lửng trong khoảng không, ngón chân không đặt trên mặt đất, từ từ trôi về phía trước.
Ma Tát và Ma Sát liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự phấn khích trong mắt đối phương!
-Ha ha ha... lại... lại có đồ ăn!
-Đúng đúng đúng! Ta lại ăn được rồi!
Cả hai ra vẻ cười khẩy, ngay sau đó phi đuổi theo sau Ma Dạ.
Ba người tiến lên trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại ngừng lại bởi vì trên đường cách bọn họ không xa có một khối bia đá cực lớn dựng đứng
Ba ký tự được viết trên bia đá.
"Thao Thiết Cốc."
-Thao Thiết Cốc? Hình như là thế lực hạng hai trên Tiềm Long Đại Lục, nhưng lại yếu hơn bất kỳ thánh địa nào.
Ma Sát nhìn xem ba chữ Thao Thiết Cốc, vuốt vuốt lồng ngực của mình nói ra.
Nó có thể cảm thấy được tim mình đập càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác lần này hoàn toàn chính xác, Tinh La Thiên Bàn đang ở trong Thao Thiết Cốc này.
- Quan tâm khỉ gió gì một thế lực cấp hai, chúng ta đến đây là vì Tinh La Thiên Bàn, coi như là một thánh địa chúng ta cũng tấn công vào chớ đừng nói chi là Thao Thiết Cốc này.
Ma Dạ nói.
Nó ngẩng đầu, Thụ Nhãn nhúc nhích một hồi nhưng lại chưa từng mở ra, nó nhìn về một phía trên vòm trời.
- Thiên Quan kiếp đã bắt đầu rồi, tốc độ chúng ta cũng phải nhanh lên.
- Hô hô hô...Giết giết giết! Thật tuyệt vời khi vừa được ăn no nê lại còn chiếm được Tinh La Thiên Bàn!
Ma Sát bật cười, trong mắt lộ ra vẻ phấn khích.
Ma Tát cũng liên tục đấm vào mặt đất, mặt đất bị đập phá rạn nứt liên tục.
Một lúc sau, cả ba bọn chúng tiếp tục đi về phía Thao Thiết Cốc.
Tại Thao Thiết Cốc.
Sở Trường Sinh vui vẻ đi ra từ trong Mì Vương Quán, vỗ vỗ bụng của mình, lắc lắc mái tóc màu bạc, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Hai ngày này Bộ lão bản không có ở nhà, người phục vụ như ông ta ngược lại là không có việc gì làm cho nên ông ta lại chạy đi khắp nơi.
Ăn xong tửu lâu này thì đi tửu lâu khác ăn tiếp, ăn hết ở Phượng Hiên Các thì sẽ đi ăn ở Mì Vương Quán, ăn xong Mì Vương Quán thì lại đi tiếp một vòng tới ăn thêm ở tửu lâu của Văn Nhân Thượng.
Ăn xong còn không cần phải trả tiền, bởi vì ông ta sẽ đưa ra những kiến nghị cực kỳ đúng trọng tâm cho những tửu lâu đó.
Những tiểu tử kia cũng không dám bép xép cái gì về ông ta.
Cho nên, chỉ có ba từ có thể diễn tả tâm trạng và cảm xúc của ông ta lúc này, cực kỳ sướng.
Sở Trường Sinh ngậm một cái tăm trúc trong miệng, chắp hai tay sau lưng, đi bộ lắc lư trên đường cái Thiết Tiên Thành, ông ta học Bộ Phương dùng một sợi dây thừng nhung buộc lại mái tóc.
Dáng vẻ cả người lộ ra vài phần nhẹ nhàng khoan khoái.
Bỗng nhiên ông ta ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ở phía xa xa có một bóng người mang khăn che mặt, nhẹ nhàng như tiên giáng trần đang chậm rãi đi đến.
Sở Trường Sinh hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc.
- Thiên Cơ Thánh Nữ? Sao nàng ta lại ở đây?
Sở Trường Sinh có chút sững sờ.
Thiên Cơ Thánh Nữ thường đến Thao Thiết Cốc nên Sở Trường Sinh biết rõ. Trong số rất nhiều Thánh Nữ của các Thánh Địa, Thiên Cơ Thánh Nữ được xem như hiếm thấy nhất, bởi vì lúc trước nàng ta mỗi ngày đều đến Thao Thiết Cốc ăn các món ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận