Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2244: Sứ giả của Đại Thế Giới (2)

Notice: Undefined offset: 201
Ông ta thu những mảnh vỡ nhỏ của Minh Vương Kích lại rồi phóng vụt đi về phía Hoàng Tuyền Thành.
Cửa tiểu điếm.
Buôn bán đã kết thúc.
Bộ Phương đứng ở trước cửa điếm mà lau tay.
Bọn người Hoàng Tuyền Đại Thánh, Minh Vương Thiên Tàng đều cau mày mà đứng ở trước cửa tửu lâu, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như muốn nhìn xuyên qua cả vòm trời vậy.
- Ta cứ luôn có một loại dự cảm không tốt.
Minh Vương Thiên Tàng nói.
Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng gật đầu không dứt.
Bọn họ đều cảm nhận được hơi thở cường hãn vừa rồi kia, Minh Vương Nhĩ Ha đi giải quyết mà đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, xem ra rất có thể đã gặp nguy hiểm rồi.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của bọn họ đều cứng đờ lại.
Xa xa.
Một bóng người đạp khoảng không lao vùn vụt đến.
Đây không phải là ai khác, chính là Ứng Long Ngục Chủ.
Ứng Long Ngục Chủ đáp xuống, sắc mặt ông ta vô cùng ngưng trọng và nghiêm túc cứ giống như có thể nhỏ ra nước vậy.
- Thiên Tàng đại nhân… xảy ra chuyện lớn rồi.
Ứng Long Ngục Chủ nói với vẻ nghiêm túc, ông ta vươn tay ra, trong đó có cầm một nắm những mảnh vỡ nhỏ của Minh Vương Kích.
Ánh mắt của Thiên Tàng lập tức bộc phát ra hàng nghìn hàng vạn quang hoa.
- Tổn thương con ta, giết không tha.
Minh Vương Thiên Tàng sát khí ngập trời mà bước một bước ra, lập tức phóng lên trên cao, hóa thành lưu quang rồi xông vào chiến trường tinh không.
Vèo…
Vừa đi vào chiến trường tinh không, nơi đó chỉ còn lại khói thuốc súng sau trận chiến.
Cảm nhận được khói thuốc súng này, ánh mắt của Minh Vương Thiên Tàng co rụt lại mà nhìn về phía nơi mà con Khôi Lỗi Cơ Giác kia rời đi…
- Hướng Minh Ngục? Tên Đế Thính kia… cuối cùng lại bắt đầu kiếm chuyện rồi sao?
Minh Vương Thiên Tàng hít sâu một hơi, trong ánh mắt hắn ta có sát khí dâng trào lên.
Sau đó, hắn ta phóng vụt ra rồi hạ xuống trước cửa tiểu điếm.
Bộ Phương đang nằm trên ghế mà đưa ánh mắt tò mò nhìn Thiên Tàng.
Thiên Tàng nói phỏng đoán của mình cho tất cả mọi người nghe…
- Không thể nào…
Ứng Long Ngục Chủ lại lắc lắc đầu.
- Hiện giờ, Minh Ngục vừa mới hoàn thành chuyển hóa qua Đại Thế Giới, không thể nào phát động tấn công với Địa Ngục ta được, bọn họ cũng không có loại năng lực này… Dù sao thì mới vừa trở thành Đại Thế Giới, nền móng chưa ổn định, nếu như tùy tiện phát động chiến tranh sẽ rất dễ dàng làm cho tiến trình của Đại Thế Giới vỡ tan lần nữa, mất nhiều hơn được.
Ứng Long Ngục Chủ nói, ông ta cũng biết rõ tất cả những điều này.
- Để ta đi Minh Ngục đi… cảm giác như chuyện lần này không đơn giản như vậy.
Giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính đột nhiên vang vọng lên.
Sau đó, Cẩu gia vốn đang ghé vào dưới tàng cây Ngộ Đạo lập tức sải bước chân tao nhã bước ra.
Hắn ta quét mắt nhìn qua toàn trường rồi ngáp một cái.
Tới trình độ Bán Thần này rồi, dường như Cẩu gia đã biết được điều gì đó, chẳng qua hắn ta cũng không nói.
Đám người Bộ Phương không nói gì thêm nữa.
Minh Vương Thiên Tàng thì lại gật đầu thật sâu với Cẩu gia.
- Trông cậy vào ngươi rồi.
Thiên Tàng nói.
Cẩu gia giơ cẩu trảo lên.
- Dễ thôi, tiểu tử Bộ Phương, nhớ làm một đĩa thịt sườn rồng xào chua ngọt cho Cẩu gia đó nha.
Cẩu gia nói.
Lời nói hạ xuống.
Ngay lập tức, cẩu trảo xé rách một màn trời trước người mình rồi sải bước chân tao nhã, mang theo cơ thể béo phì mập mạp đi vào bên trong.
Khe nứt khép lại.
Mọi người ở đây đều nhìn nhau mà không nói gì.
Minh Vương Nhĩ Ha chưa biết sống chết ra sao, bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa.
Bỗng nhiên.
Một trận tiếng bước chân rõ ràng vang vọng lên.
Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa.
Nơi đó, một bóng dáng chậm rãi sải bước chân đi đến.
Đó là một… bóng dáng xinh đẹp.
Bộ Phương nhìn thấy bóng dáng này thì ánh mắt lập tức cứng lại.
- Mộng Kỳ thành chủ?
Bộ Phương nhìn Mộng Kỳ quen thuộc mà không khỏi hỏi với vẻ nghi hoặc, không phải nàng nên ở Tiên Trù Giới sao?
Nàng đi từ phía xa đến, chỉ chốc lát sau là đã đi tới trước cửa Hoàng Tuyền tiểu điếm rồi.
Mộng Kỳ thành chủ hơi khom người với mọi người ở đây.
Ánh mắt của Mộng Kỳ phức tạp mà liếc mắt nhìn Bộ Phương một cái, sau đó nàng mới lên tiếng, giọng nói như chu ngọc lạc bàn vậy.
- Giới Chủ đại nhân phái ta đến đây… Hắn có đồ muốn cho mọi người xem.
Minh Vương Thiên Tàng nhướng mày mà nhìn Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng vươn bàn tay trắng noãn như ngọc ra, trong đó có một tấm ngọc phù.
Sau khi tiên khí chui vào bên trong ngọc phù thì tấm ngọc an tĩnh kia lập tức xảy ra biến hóa…
Vèo…
Một hình ảnh chợt trôi lơ lửng phía trên ngọc phù.
Đó là một trận chiến đấu.
Một con Khôi Lỗi Cơ Giáp bay lơ lửng bên ngoài Tiên Trù Giới, định quét mắt khắp nơi này.
Nhưng lại bị Tiên Thụ cảm ứng được.
Tiên Thụ còn quất cành ra đánh vào con Khôi Lỗi kia.
Điều làm ngươi ta kinh ngạc chính là những con Khôi Lỗi Cơ Giáp đó lại bắt đầu phản kích…
Tuy rằng cuối cùng vẫn bị Tiên Thụ quất một cành đánh cho vỡ tan, nhưng sức mạnh của con Khôi Lỗi Cơ Giáp đó lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
- Minh Khôi lão tổ ngóc đầu trở lại rồi à?
Hoàng Tuyền Đại Thánh trừng lớn mắt.
Nhưng mà, Mộng Kỳ lại chỉ lắc đầu.
Hình ảnh bên trong ngọc phù lại biến đổi một lần nữa.
Lần này, hình ảnh phát sinh tại Tây Kinh Tiểu Phật Giới.
Một vị đại phật bị Khôi Lỗi Cơ Giáp nổ mấy pháo đánh cho trọng thương, bị võng kim loại buông xuống mà bắt đi.
Đồng thời, hình ảnh thay đổi, Dực Nhân Cốc, Du Hồn Giới, Kim Cương Giới, vân vân…
Tâm thần của đám người Thiên Tàng đột nhiên co rụt lại.
Quả nhiên, cuối cùng trong hình ảnh cũng xuất hiện bóng dáng mà bọn họ quen thuộc, đó chính là Minh Vương Nhĩ Ha.
Quá trình chiến đấu của Nhĩ Ha và con Khôi Lỗi Cơ Giáp kia hiện ra.
Kết quả cũng làm cho bọn họ vô cùng trầm mặc.
Nhìn hình ảnh Minh Vương Nhĩ Ha bị đánh nổ cả Minh Vương Kích, Minh Vương Giáp trên người cũng bị đập cho vỡ tan tành… toàn thân đầy máu.
Trong ánh mắt của Thiên Tàng tuôn trào ra sát khí.
- Khôi Lỗi Cơ Giáp, xem qua quả nhiên là Minh Khôi lão tổ rồi…
Thiên Tàng siết chặt nắm tay, hơi thở đáng sợ làm cho thiên địa chung quanh cũng chấn động hết cả lên.
- Không… không phải Minh Khôi lão tổ làm đâu.
Nhưng mà, vượt ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Mộng Kỳ lại lắc đầu với vẻ thản nhiên.
- Dường như Giới Chủ đại nhân đã biết chuyện có chỗ kỳ lạ, thế cho nên đã đặc biệt đi dò xét rồi…
Mộng Kỳ tiếp tục nói.
Lời nói hạ xuống.
Hình ảnh trên ngọc phù ở trong tay lại thay đổi lần nữa.
Lần này, bên trong hình ảnh chính là thứ đang trôi nổi… một chiếc thuyền chiến hạm màu bạc bên trong tinh không làm cho người ta cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Ở phần đỉnh của chiến hạm có một người nam nhân đang khoanh tay đứng đó.
Bỗng nhiên.
Nam tử trong hình ảnh quay phắt đầu lại, tròng mắt đảo một cái, giống như nhìn thẳng vào đám người Bộ Phương bên ngoài hình ảnh.
Dường như xuyên qua hình ảnh mà thấy được mọi người.
Ngay sau đó, khóe miệng của nam nhân kia bèn nhếch lên đầy vẻ hèn mọn và khinh thường mà nhìn mọi người.
Bên cạnh hắn còn có từng bóng dáng bị chiếc võng kim loại bao phủ trôi lơ lửng, tựa như một con mồi vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận