Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2457: Cẩu gia! (1)

Việc Mặc Pháo xuất thủ đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Kể cả Hoàng Phi và Hắc Bạch nhị lão cũng đều không ngờ, vậy mà Mặc Pháo lại chen chân vào.
Trong khoảnh khắc đó, lập tức khiến Hắc Bạch nhị lão cảm thấy giận dữ.
Nhưng sự phẫn nộ này cũng không diễn ra quá lâu đã bị hình ảnh trước mặt làm cho chấn động.
Bởi vì…
Trước người Bộ Phương và tiểu hồ ly có một khe nứt không gian hiện. Trong cái khe này có một cẩu trảo mang theo một khúc xương chân trắng nõn trong suốt như ngọc, nhô ra.
Khúc xương kia chậm rãi gõ xuống, “bộp một tiếng”, nện vào đầu Mặc Pháo.
Không nhanh không chậm, nhẹ nhàng đập một cái.
Những người khác cảm thấy giống như là Mặc Pháo tự mình va vào.
“Phốc” một tiếng.
Một tiếng thanh thúy vang lên, như bọt biển vỡ tan.
Trong mắt Mặc Pháo đầy vẻ hoảng sợ. Trong nháy mắt, khi bị khúc xương chân này nện vào đầu, ngay cả trốn cũng không trốn được, thân thể lập tức sụp xuống.
Tiếng rú thảm không ngừng vang lên, sau đó hóa thành bụi phấn.
Một vị Thần Vương trong nháy mắt ngã xuống.
Thần thức dường như không chạy kịp ra ngoài ra, trực tiếp nổ tung dưới một cái đập kia.
Một màn này khiến tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Thậm chí bọn họ cũng không biết vừa xảy ra chuyện gì, trong mắt ngập đầy sự kinh sợ và hãi hùng.
Gia chủ Mặc gia, Mặc Pháo cứ chết đi như vậy?
Đó chính là một vị Thần Vương đấy, mặc dù chỉ là Hạ Đẳng Thần Vương nhưng dù sao cũng là Thần Vương, là chiến lực đỉnh phong trong Thần Triều.
Thế mà lại bị một cục xương đập chết?
Đến cả thần thức cũng bị đập tan.
Đấy là khúc xương gì vậy?
Nhất định không phải là xương bình thường, có thể một kích đập chết một vị Thần Vương, xương cốt này chắc chắn có điều kỳ dị!
Bộ Phương mở to mắt ra.
Nhìn vết nứt không gian trước người mình kia, Bộ Phương nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chiếm cứ cái khe này.
Thân thể đang suy yếu của Tiểu Hồ cũng động đậy.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong cái khe kia lập tức kích động.
- Cẩu gia?
Bộ Phương chăm chú nhìn, mở miệng nói.
Tất nhiên bóng dáng trong cái khe không trả lời hắn, chỉ giơ khúc xương lên vẫy vẫy để tượng trưng.
Nhưng Bộ Phương cũng có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc này. Là Cẩu gia, không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Không phải Cẩu gia mới bước vào Thần Chi Chi Cảnh à?
Sao có thể dùng một cây xương gõ chết một vị Thần Vương được?
Mà dáng vẻ nhẹ nhàng này tựa như chỉ đập tan một cái bọt nước vậy.
Nhưng suy nghĩ lại thì cũng cảm thấy bình thường. Dù sao ngay cả Tiểu Hồ cũng trở nên mạnh mẽ như vậy, Cẩu gia thích gây chuyện như thế, sẽ không có khả năng dậm chân tại chỗ.
Đấy không phải phong cách của Cẩu gia.
Thiên Khung Chi Thượng.
Kiền Oa mà Tiểu Hồ phun ra đụng vào thủ chưởng của Hắc Bạch nhị lão.
Hắc Bạch nhị lão xuất thủ, hội tụ thành một chưởng, một đen một trắng, cả hai va chạm tạo nên sự bùng nổ kinh khủng.
“Ầm” một tiếng rất lớn.
Giống như một bông hoa nở rộ, tỏa ra muôn ngàn ánh sáng rực rỡ.
Một chưởng này có thể so với thủ đoạn của Thượng Đẳng Thần Vương.
Nhưng Tiểu Hồ nuốt Hủy Diệt Kiền Oa, sau khi phun ra, uy lực cũng tăng lên mấy lần, uy lực bộc phát ra cũng vô cùng đáng sợ, không gì sánh được.
Oành!
Hai vụ nổ triệt tiêu lẫn nhau, từ từ tản đi.
Thủ chưởng hắc bạch biến mất, lộ ra thân hình lơ lửng trên không trung của Hắc Bạch nhị lão.
Lão giả mặc hắc bào và lão giả mặc áo bào trắng, đôi mắt ngưng trệ nhìn chằm chằm khe nứt trước người Bộ Phương.
Ở trong đó có một giọng nói lười biếng truyền ra.
- Tiểu tử Bộ Phương, lâu rồi không gặp.
Giọng nói ôn nhu tràn ngập từ tính vang lên, khiến mọi người ở đây đều sững sờ.
Mà khóe miệng Bộ Phương thì nhếch lên một cái.
Trong khe.
Một bóng dáng mập mạp bước đi duyên dáng như mèo đi ra.
Đó là một Hắc Cẩu.
Một Hắc Cẩu mập mạp, thịt mỡ toàn thân rung lên theo từng bước chân.
Hắc Cẩu này có một bộ lông đen nhánh bóng mượt, sau lưng vác theo một khúc xương trắng nõn trong suốt như ngọc.
Khúc xương kia tỏa ra uy áp đáng sợ.
- Một con chó?
Đôi mắt Hắc Bạch nhị lão bỗng co rụt lại, giống như không thể hiểu nổi, vô cùng nghi ngờ.
Bọn họ phát hiện ra được, tu vi của con chó này không mạnh như trong tưởng tượng, hình như chỉ có… cấp bậc Cao Đẳng Thần Chi.
Chỉ là Cao Đẳng Thần Chi mà cũng có thể giết Mặc Pháo?
Chẳng lẽ là do khúc xương kia?
Hắc Bạch nhị lão liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh dị trong mắt nhau.
Nếu thật là khúc xương kia thì khúc xương đó chắc chắn bất phàm.
Chẳng lẽ… khúc xương kia… là Thiên Thần cốt trong truyền thuyết?
Phía xa.
Có tiếng thầy thuốc rên rỉ thê lương vang lên.
Hoàng Phi đang cùng Hạ Thiên giằng co, trong nháy mắt khi nhìn thấy Mặc Pháo bị giết chết lập tức phát ra tiếng thê lương.
Mặc Pháo là ca ca của nàng, nhưng bây giờ lại bị một con chó gõ chết chỉ bằng một khúc xương.
Chuyện này đối với nàng mà nói là nỗi bi thương không thể diễn tả nổi!
Gia chủ thế gia xung quanh cũng liên tục chép miệng.
Gia chủ Mặc gia… chết rồi?
Tất cả mọi người nhìn Hắc Cẩu bước đi tao nhã như mèo kia, đều cảm thấy kỳ quái và không thể tin nổi.
Một con chó, một con hồ ly…
Bộ Phương là đang định mở cửa tiệm thú cưng sao?
Người ở đây cũng chưa quen thuộc với Cẩu gia.
Người duy nhất biết sự kinh khủng của Cẩu gia cũng chính là Mặc Pháo. Bởi vì Mặc Pháo lưu lạc ở trong di tích Thiên Thần Thượng Cổ lâu nhất, hắn ta là người duy nhất biết lực lượng của Cẩu gia đáng sợ như nào.
Đáng tiếc… Mặc Pháo đã chết, bị Cẩu gia giết chết trong nháy mắt.
Cho nên người ở đây mặc dù thấy ngạc nhiên trước một con chó, nhưng cũng không biết con chó này xuất hiện có ý nghĩa gì.
Sự tình xảy ra bất ngờ, giống như đã đi lệch quỹ đạo ban đầu.
Chuyện này, vốn chỉ là Đế Tử và Bộ Phương chiến đấu.
Đó là trận chiến thuộc về thế hệ trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận