Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1893: Thâm Uyên Tài Quyết Sử, tuyệt cảnh! (1)

Phốc…
Vào lúc Bộ Phương mặt không biểu tình gì nói ra câu này.
Địch Thái Giới Chủ nhịn không được phun ra.
Còn tưởng Bộ Phương có con át chủ bài nào? Không nghĩ tới lại là một chiêu này.
Một chiêu này giống như đã từng quen thuộc.
Đại lừa bịp!
Nhìn dáng vẻ Bộ Phương nghiêm túc giơ Hủy Diệt Can Oa lên hỏi thăm, mọi người không khỏi đều nhếch khóe miệng lên.
Bọn họ biết rõ, bây giờ Bộ Phương đã là nỏ mạnh hết đà.
Không có bất kỳ lực lượng gì để huy động Hủy Diệt Can Oa.
Nhưng lúc này Bộ Phương vẫn giống như trước, hỏi như thế.
Kỳ thật Bộ Phương cũng đang lừa bịp, lấy chiến thuật tâm lý bức lui kẻ địch.
“Không hổ là tiểu đầu bếp được bản Giới Chủ coi trọng…”
Đôi mắt Địch Thái Giới Chủ lóe lên ánh sáng.
Phía xa.
Dương Chính nhìn thấy Bộ Phương lấy Hủy Diệt Can Oa ra, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Cách đó không xa, chỗ bị Hủy Diệt Can Oa làm nổ tung vẫn chưa biến mất. Lúc này, thanh niên này lại lấy Hủy Diệt Can Oa ra lần nữa.
Thanh niên này không mệt à?
- Không! Khẳng định là tiểu tử này không có lực lượng thôi động nữa… chỉ cần nhìn sắc mặt hắn là biết!
Dương Chính nhăn mày lại, có chút dao động, không dám quyết.
- Đại nhân à! Vạn nhất tiểu tử kia vẫn còn có thể thôi động thì sao? Sắc mặt hắn vừa hồng hào lại sáng bóng!
Thủ hạ lúc này đã run rẩy nơm nớp lo sợ, hàm răng đều run lập cập, nói.
Trên trán Dương Chính có một đường màu đen hiện lên, tên thủ hạ này chuyên đánh vào mặt hắn ta phải không?
Hắn ta còn cần thủ hạ này làm gì?!
- Im miệng!
Dương Chính lườm thủ hạ một cái, hận không thể đập chết đồ thiểu năng trí tuệ này!
Hắn ta đang cổ vũ lòng quân, tên này thì ngược lại, cố ý làm tăng sĩ khí kẻ địch, làm loạn trận tuyến nhà mình!
Loại người này nếu như vào lúc hai quân giao chiến, sẽ bị kéo đi nhốt vào lồng heo dìm xuống nước!
- Đại nhân… sắc mặt hắn thật sự rất hồng hào sáng bóng!
Tên thủ hạ sắp khóc đến nơi. Hắn cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng là Dương Chính tự nói nhìn xem sắc mặt, sắc mặt đối phương quả thật giống lời hắn miêu tả mà.
Đúng thật là tinh thần lực của Bộ Phương chưa khôi phục, nhưng mà uống trà Cửu Chuyển Thiên Đạo, tinh thần lực cũng khôi phục được một chút, khiến sắc mặt hắn trở nên hồng hào, không đến mức quá khó coi.
Như vậy mới khó đoán.
Quỷ mới biết tiểu tử này có ném ra một cái Hủy Diệt Can Oa hay không.
Ở phía xa, đám mây hình nấm còn đang nổ ầm ầm.
Đó chính là sát khí khủng bố đã làm nổ tung một Ảnh Ma tiểu đội.
Có dám đánh cược không?!
Không ai dám đánh cược…
Đúng là không dám đánh cược, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất…
Vốn trong lòng Dương Chính còn có hơi chắc chắn, nhưng bị tên thủ hạ kia giày vò như vậy, hắn ta cũng không dám xác định.
Có đôi khi, đồng đội cũng là yếu tố rất quan trọng. Một tên đồng đội ngu như heo có thể chôn vùi toàn bộ lợi thế.
Bọn họ ngồi lâu chờ như vậy, chỉ muốn làm ngư ông đắc lợi, thu được lợi ích.
Hiện tại, con cá lớn đang ở trước mặt, nhưng họ lại bị con cá này làm sợ hãi, không dám ra tay.
Phần phật!
Thuyền U Minh ở trong hư không phi tốc bay ra, xuyên qua Hư Không Loạn Lưu, né tránh vết nứt của Hư Không Loạn Lưu.
Phía sau thuyền U Minh.
Từng con Hổ Dực Long đang gầm thét, giương nanh múa vuốt, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Trên lưng mỗi con Hổ Dực Long có từng vị cường giả Minh Ngục đang ngồi trên đó, ánh mắt khóa chặt vào thuyền U Minh.
Sắc mặt Dương Chính âm tình bất định, đang rất rối rắm, không biết có nên ra tay hay không…
Chuyện này khiến hắn ta do dự.
Hắn ta thật sự sợ Bộ Phương vẫn có thể ném ra Hủy Diệt Can Oa, thứ đồ kia thật sự có lực sát thương rất đáng sợ.
Xoát xoát xoát!
Trong hư không mênh mông, lần lượt hiện ra từng bóng người, phi tốc nổ bắn ra.
Triển khai truy đuổi trong hư không.
Trên dưới không ngừng tán loạn.
Sắc mặt nghiêm túc của Dương Chính bỗng nhiên biến đổi.
Một bàn tay đập vào đầu Hổ Dực Long đang ở dưới thân.
- Còn làm gì thế! Mau đuổi theo, đừng để bị bỏ lại!
Hổ Dực Long bị đau, gầm lên một tiếng, hai cánh vỗ vỗ, tốc độ tăng nhanh chạy phi về phía thuyền U Minh.
Tiểu đổi Hổ Dực Long, đi sát phía sau thuyền U Minh.
- Xem ra các ngươi không có ý định đoán…
Bộ Phương khẽ thở dài một tiếng.
Thu hồi Hủy Diệt Can Oa.
Hắn cũng không cần thiết tiếp tục cầm cái nồi để lừa bịp nữa.
Dù sao nếu như hắn có thể thi triển thì đã sớm ném Hủy Diệt Can Oa. Thời gian kéo dài càng lâu sẽ càng làm đối phương hiểu ra, hắn không có cách nào thi triển Hủy Diệt Can Oa.
- Quả nhiên! Tiểu tử này không thi triển được đại sát khí! Toàn quân lên cho ta, vây quanh cái thuyền kia!
Đôi mắt Dương Chính sáng lên, khí thế trên người lại bạo phát ra.
Lập tức khiến uy áp khủng bố ngút trời dâng lên.
Sau lưng, một cái đầu cừu dữ tợn khổng lồ xuất hiện một lần nữa.
Đầu cừu gào thét.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Dương Chính ngưng tụ.
Chỉ thấy tiểu hồ ly nằm trên vai Bộ Phương được hắn ôm xuống, đặt lên boong thuyền.
Hai cái đuôi hồ ly của Tiểu Hồ lắc lư không ngừng.
Đôi mắt xoay tít vòng, khóa chặt vào đám Hổ Dực Long đang đuổi theo ở phía xa.
Sau đó, đôi mắt sáng lên.
Miệng hé ra…
Cộc cộc cộc…
Từng đạo quang hoa vàng rực, tốc độ còn nhanh hơn cả trước kia, những Hổ Dực Long kia căn bản không phản ứng kịp, lần lượt bị nổ đầu.
Rầm rầm rầm!!
Tiếng nổ tung lập tức vang dội trong hư không.
Một trận tiếng rú thảm thiết vang vọng trong hư không.
Từng bóng người lần lượt rơi xuống dưới.
Có người điên cuồng chạy trốn. Họ đã được chứng kiến sự cường đại của đám người Bộ Phương, nội tâm sụp đổ, không còn chút ý chí chiến đấu nào.
Dương Chính cắn răng, đây chính là thủ hạ của hắn ta?
Mẹ nó… một đám này đến làm trò cười à?
- Toàn bộ im lặng cho ta!
Dương Chính phát ra tiếng gầm phẫn nộ.
Tiếng gầm vang vọng trong hư không.
Sau đó.
Một quả đạn pháo màu vàng của Tiểu Hồ bay về phía hắn ta, nổ tung trước mặt hắn ta.
Hổ Dực Long của hắn ta lập tức bị nổ tung, phát ra tiếng kêu thê thảm.
Giọng nói của Dương Chính đột ngột dừng lại.
Thủ hạ của hắn ta thấy một màn này, càng thêm sợ hãi, lập tức thôi động Hổ Dực Long, bỏ chạy thục mạng.
Trong chốc lát một đám người đã đào tẩu.
Dương Chính cảm thấy mình đã nuôi một đám ngu ngốc.
- Đáng chết!!
Trong mắt Dương Quang đầy sự giận dữ.
Sau đó, chân đạp vào hư không, truy đuổi về phía thuyền U Minh.
Minh Khí khủng bố tiêu tán trong hư không, như có một con Ma Dương toàn thân tản ra Minh Khí đang đạp không xông đến, muốn đụng thủng một lỗ trên thuyền U Minh.
Đạn pháo của Tiểu Hồ không ngừng bắn ra, đều bị Dương Chính nhẹ nhàng tránh thoát.
Dù sao cũng là cường giả Tiểu Thánh cảnh giới, tránh né đạn pháo của Tiểu Hồ vẫn rất dễ dàng.
Huống chi, là do Tiểu Hồ không có ý nhắm vào hắn ta.
- Đuổi theo!
Sắc mặt Địch Thái Giới Chủ lập tức trở nên khó coi, nói.
Bộ Phương uống một ngụm trà, lông mày hơi nhướng lên.
Tên gia hỏa này còn có chút bản lĩnh a.
Bộ Phương nhíu mày, sau đó lật tay, một cái Thất Thải Phong Thần Giảo liền xuất hiện trong tay hắn.
Nhưng mà, ngay vào lúc Bộ Phương đang định ném Phong Thần Giảo ra.
Tâm thần hắn chợt động một cái.
Bên trong thần cảm của hắn, đột nhiên có bốn đạo khí tức khủng bố phi tốc tràn ngập vào.
Ánh mắt Bộ Phương đột nhiên co rụt lại.
Không chỉ có Bộ Phương.
Mà Tiểu U, Mộng Kỳ, Địch Thái Giới Chủ..
Ngay cả đám người Dương Chính đi theo phía sau thuyền U Minh, đang không ngừng đánh tới cũng biến sắc…
Hư không dường như trong nháy mắt đình trệ, giống như đã chìm sâu xuống vũng bùn.
Thuyền U Minh không có cách nào tiến lên, bị cưỡng ép ngừng lại.
Thân hình Dương Chính cũng đình trệ lại, lỗ chân lông toàn thân giống như muốn nổ tung, cực kỳ cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Phía trên Thiên Khung.
Bỗng nhiên có một tiếng cười âm trầm vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận