Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1488: Chẳng lẽ là di tích giả? (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sao lại chẳng hề nhìn thấy bóng dáng nào cả vậy chứ?
Rầm…
Bỗng nhiên, tâm thần vừa động một cái, hắn ta nhìn về phía xa xa thì bèn nhìn thấy một con linh thú cực lớn đang quét ngang bên trong đám cỏ dại.
Ánh mắt Đao Ba Nam và rất nhiều Tiên Trù đều đỏ hết cả lên.
Cuối cùng cũng đã tìm được một con linh thú rồi, tuy rằng thoạt nhìn thì cấp bậc của nó cũng không cao, nhưng ít nhất cũng được xem như là linh tài!
Sau đó, hàng loạt Tiên Trù bèn hợp lực lại chém giết con linh thú kia.
Nhưng mà, điều làm bọn hắn há hốc mồm chính là, sau khi con linh thú khổng lồ kia bị giết, cuối cùng lại giống như bay hơi vậy, thân thể cao lớn của nó trở nên chỉ còn mỗi cánh tay lớn nhỏ...
Đám Tiên Trù của Mục gia đều hai mặt nhìn nhau, Đao Ba Nam lại tức giận đến mức miệng cũng run lên.
Bận rộn cả nửa ngày, bọn hắn có nhiều người như vậy, tìm thấy được một con linh thú, cuối cùng con linh thú này lại là kiểu biết co rút!
Hơi thở áp bức trên người Đao Ba Nam lan ra, dường như muốn chấn động cả bốn phía xung quanh.
Tu vi của Đao Ba Nam không tệ, hắn ta đã đạt tới tu vi Chân Thần Cảnh nhị tinh rồi.
Hơi thở áp bức như vậy làm cho không ít Tiên Trù đều cảm thấy tâm trạng trùng xuống.
Bỗng nhiên, có Tiên Trù mắt sắc phát hiện ra một trái linh quả đã bị cắn mất một nửa, trong trái linh quả kia có linh khí và tinh khí nồng đậm đang chảy xuôi ra, nhìn đến mức ánh mắt của tên Tiên Trù cũng đều thẳng rồi.
Hắn ta nói phát hiện này cho Đao Ba Nam biết.
Cả người Đao Ba Nam đều chấn động, hắn ta cầm lấy linh quả đó, trong ánh mắt của hắn ta toát ra vẻ hung ác.
- Xem ra... đã có người cố ý ngăn chặn chúng ta! Hắn đã vơ vét hết tất cả linh tài trên cả con đường này của chúng ta hết rồi! Đây là muốn để chúng ta không thu hoạch được gì cả mà!"
Đao Ba Nam cắn răng mà nói ra lời này, ánh mắt hắn ta dường như cũng đỏ bừng lên vì tức giận.
Đoạn đường kế tiếp, đoàn người Đao Ba Nam phát hiện ra rất nhiều linh quả cùng với xác quả của nó.
Bọn họ cẩn thận quan sát thì phát hiện ra rất nhiều chỗ vốn là nơi linh tài sinh trưởng đều có dấu vết đã mất đi, không hề nghi ngờ, đây là đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi!
- Rốt cuộc là ai! Chẳng lẽ là thế gia khác? Công Thâu gia? Trương gia?!
Đao Ba Nam cảm thấy trong lòng đang nén một trận lửa giận, nắm tay của hắn ta không khỏi siết chặt lại.
Giữa các thế gia đều tồn tại cạnh tranh, nhưng không phải đã nói trước là mỗi một thế gia đi một đường rồi mà?
Vì sao bọn họ còn muốn đến giành tài nguyên trên con đường này của bọn họ cơ chứ?!
- Tiến tới hết tốc lực, nhất định phải tìm cho ra cái tên đã vơ vét hết tài nguyên của chúng ta! Đám linh tài này là thuộc về chúng ta!
Sắc mặt Đao Ba Nam trầm trọng mà quát lớn.
Ngay sau đó, tiểu đội Tiên Trù của Mục gia bèn dừng việc lùng tìm linh tài ở xung quanh lại, bọn hắn dùng hết tốc lực mà tiến thẳng về phía trước.
Rầm rầm.
Bộ Phương cầm một gốc linh dược tựa như móng vuốt gà lên, trên rễ cây còn có bùn đất vụn vặt rơi ra.
Đây là một gốc Phụng Trảo Thảo, tràn đầy linh khí, nếu dùng để nấu canh cách thủy thì có thể khiến cho hương vị của canh càng ngon hơn, cũng là một loại linh dược không tồi.
Hắn vừa lòng thỏa ý mà thu gốc linh quả vào trong Điền Viên Thiên Địa, Bộ Phương đứng lên, nhìn về phía xa xa.
Tới đây rồi, con đường này cũng đã đi đến cuối rồi, còn đi về phía trước nữa thì chính là mảnh đất trung tâm của di tích Liên Hoa.
Ở mảnh đất trung tâm, tiên dược Tiên Hỏa đều sẽ xuất hiện, mà cạnh tranh cũng sẽ trở nên kịch liệt hơn.
Rầm rầm!
Bộ Phương động tâm thần một cái, hắn quay đầu nhìn về phía sau.
Ở đó, có hơi thở đáng sợ đang lướt đến nhanh như gió, rất rõ ràng, tiểu đội Tiên Trù của Mục phủ cũng đã phát hiện ra điểm dị thường rồi, giờ phút này bọn hắn đang phẫn nộ mà dùng tốc độ cao nhất đi tới để tìm người đã gây chuyện.
Bộ Phương nhìn về phía đó một cái, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên.
Hắn gọi thuyền U Minh trên không trung hạ xuống.
Tiểu U và Minh Vương Nhĩ Cáp lập tức mang hai mắt tỏa sáng mà đi xuống từ trên thuyền U Minh.
Còn Bộ Phương thì lại triệu hoán Huyền Vũ Oa cùng Long Cốt Thái Đao ra, chuẩn bị bắt đầu nấu mỹ thực.
Hắn động tâm thần một cái, Bộ Phương lấy một con linh thú đã bắt được lúc trước từ trong Điền Viên Thiên Địa ra.
Cấp bậc của con linh thú này không thấp, cũng khá tương đương với nguyên liệu nấu ăn linh thú của Thần Linh Cảnh mới vào nghề.
Sau khi Bộ Phương xử lý xong thì cắt thịt của linh thú thành từng miếng nhỏ, đồng thời dùng nĩa sắt đâm xuyên thịt vào.
Hắn há miệng phun Thiên Địa Huyền Hỏa màu vàng nhạt ra, nhiệt độ lập tức tăng lên.
Vỉ sắt đặt lên trên Huyền Vũ Oa.
Hắn bày thịt linh thú lên trên đó rồi bắt đầu nướng.
Nướng thịt dã ngoại là thứ làm cho người ta cảm thấy thích ý nhất.
Mà ở phía xa xa, tiểu đội Tiên Trù của Mục phủ cũng đã dần dần chạy tới gần.

Hư không lay động một trận!
Bên ngoài Tiên Thành của Tiên Trù Giới tầng thứ nhất.
Hư không mở toạc, có hai bóng dáng đi ra từ bên trong.
Lạc Cơ đong đưa thân hình, nàng ta hít một hơi thật sâu, phần cao ngất ở trước ngực lập tức phập phồng kịch liệt.
- Không khí thật tốt, khó trách Minh Vương ca ca lại chạy đến Tiên Trù Giới!
Kim Giác với dáng người vạm vỡ tựa như người khổng lồ thì lại thản nhiên mà liếc mắt nhìn quét một cái về phía Tiên Thành ở xa xa.
- Trong Tiên Trù Giới cũng có cường giả, chuyến này chúng ta đến chỉ là để đưa Minh Vương đại nhân về, đừng gây chuyện thị phi, giới chủ của Tiên Trù Giới rất mạnh.
Kim Giác buồn bực mà nói, ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén.
Lạc Cơ nghe xong lời này thì đôi môi hồng hồng lập tức kéo ra, ánh mắt nàng ta đảo một cái:
- Bổn cô cô đây giống loại người một lời không hợp là đánh nhau hay sao? Rõ ràng người đừng nên gây chuyện thị phi hẳn là ngươi mới đúng đó."
Lạc Cơ rất bất mãn.
Kim Giác là người bạo lực nhất, thích đánh nhau nhất trong Ngũ Đại Ngục Chủ của địa ngục, thế mà lại bảo nàng đừng có gây chuyện thị phi, rất nực cười đó được không hả?
Kim Giác cũng lười để ý tới Lạc Cơ, hắn ta nhướng mày.
Kim Giác của hắn ta hơi hơi nổi lên năng lượng gợn sóng màu vàng.
- Minh Vương không ở trong Tiên Thành... Nhưng Ứng Long đại nhân nói Minh Vương ở tầng thứ nhất, thì chắc là ở tầng thứ nhất…
Kim Giác nói.
Lạc Cơ lại trợn trắng mắt một cái.
- Cuối cùng thì ta cũng biết nguyên nhân mà Ứng Long đại nhân phái ta tới rồi, một tên ngốc nghếch như ngươi, muốn tìm được Minh Vương đại nhân quả thực là khó như lên trời.
Lạc Cơ bĩu môi, sau đó nàng ta hơi vung cổ tay nộn ngọc của mình lên rồi uốn lượn trên không trung một cái.
Trong nhất thời, hư không bị xé toạc ra một khe nứt...
- Ta là Tiểu Mê Muội của Minh Vương đại nhân đó, đi theo ta, không sai đâu!
Ngay sau đó, Lạc Cơ bèn chui vào trong ái khe bị xé ra từ trong hư không kia.
Khe nứt trên hư không đó… đi thông với di tích Liên Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận