Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2504: Một thanh tiêu hồn (2)

Notice: Undefined offset: 110
Tiểu Hổ ôm đầu Bộ Phương, kêu to.
- Ta biết, tên này từ lúc mới xuất hiện đã không bình thường rồi…
Bộ Phương sờ sờ Tiểu Hổ, thản nhiên nói.
Từ lần đầu tiên thấy Thái Phi, Bộ Phương đã cảm thấy một loại cảm giác vô hình khó nói khiến tim đập nhanh dữ dội. Thần thức thực thể trong Tinh Thần Hải mở mắt ra, cảm nhận được sự chán ghét từ sâu trong nội tâm. Loại cảm giác này chỉ thấy được khi đối diện với Minh Khư sinh linh đáng sợ.
Nhìn thấy quả cầu đen đó, Bộ Phương đã biết đoàn sứ giả chắc chắn do sinh linh này giết chết.
Mà Thái Phi, toàn thân đều toát ra vẻ kỳ quái. Nếu như không phải có cảm giác như vậy, Bộ Phương có thể đã tùy tiện ra tay ngay từ khi nhìn thấy Thái Phi đã muốn vung nồi Huyền Vũ đập vào hắn rồi.
Dẫn tới căn cứ, hi vọng Trung Thượng Đẳng Thần Vương có thể đối phó được.
Thái Phi đi đến chỗ ngoặt. Khuôn mặt vặn vẹo, nhất thời ném văng chuỗi bánh trên cổ xuống, hung hăng quẳng xuống đất.
- Tên loài nhân loại đáng chết… ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Đợi tu vi của ta hồi phục, ta nhất định sẽ róc xương ngươi ra, ăn từng miếng một!
Ọe.
Thái Phi duỗi ngón tay ra móc miệng mình, muốn nôn hết ra. Lúc lâu sau mới lạnh lùng rời đi. Hắn muốn ẩn núp, chờ khi tu vi hồi phục sẽ biến di tích này thành thức ăn của hắn!

Căn cứ cũng chỉ là một thành trì nhỏ, không lớn như triều đô. Nhưng chỗ này vẫn có thể coi là điểm tụ họp ngắn.
Các cường giả của Thần Triều Hạ Ấp đã lập căn cứ ở đây mục đích chủ yếu là để thăm dò di tích Thượng Cổ Thiên Thần.
Nhưng chỗ này cũng có Thượng Cổ Thiên Thần đang tọa trấn. Dù sao trong di tích cũng có Hung Thú cường đại, đám Hung Thú này công kích người xâm nhật vô cùng mạnh mẽ.
Bộ Phương chậm rãi bước đi, trong này Bộ Phương không gặp được người quen. Như bọn người Thiếu Vương Gia và Lạc Tam Nương hắn đều không nhìn thấy.
Dù sao thì phạm vi di tích cũng rất lớn, muốn gặp được khá khó.
Theo nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu, Bộ Phương cần tìm tới nơi Thượng Cổ Thiên Thần ngã xuống, bởi vì chỉ có ở đó mới có thể tìm thấy được tàn hồn Thượng Cổ Thiên Thần.
Bên trong tàn hồn mới có Pháp Tắc chi lực.
Đi bộ trong căn cứ một lúc, vô cùng náo nhiệt. Thực lực của cường giả trong này cao thấp không đều. Có Hạ Đẳng Thần Chi, có Trung Đẳng Thần Chi, có Cao Đẳng, đương nhiên cũng có cả cường giả cấp bậc Thần Vương.
Nhưng đại đa số vẫn là Thần Chi cảnh.
Những Thần Chi này ngày thường đều cao cao tại thượng, không ngừng hét lớn, tìm đội muốn thăm dò di tích.
Dù sao di tích lớn, sức của một cá nhân cũng có hạn, nếu thư có thể hợp thành một nhóm sẽ có lợi hơn.
Bộ Phương ngẫm lại, một mình mình đi loạn lên cũng không đúng lắm.
Mặc dù Tiểu Hổ nói là biết nơi Thượng Cổ Thiên Thần ngã xuống ở đâu, nhưng trong đầu cứ mơ hồ Bộ Phương cũng không tin tưởng lắm.
Cho nên Bộ Phương quyết định, đi tới gần một vị Trung Đẳng Thần Chi. Toàn thân hắn đều mặc trang phục sẵn sàng chiến đấu.
- Bán Thần?
Hắn ta hơi nheo mắt lại.
Bộ Phương gật gật đầu, nói.
- Ta muốn hỏi một chút, đi tới nơi Thượng Cổ Thiên Thần ngã xuống bằng đường nào?
- Nơi Thượng Cổ Thiên Thần ngã xuống? Ngươi điên à? Lại muốn đi tới chỗ đấy, đó là nơi chỉ có cường giả cấp Thần Vương mới dám đi thôi!
Vị Trung Đẳng Thần Chi này trực tiếp trợn mắt nói với Bộ Phương.
Trà trộn vào trong di tích này lâu như vậy, hắn biết rõ chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm.
Dù sao bọn họ cũng giống như đang mạo hiểm trên mũi đao, vô cùng nhạy cảm với sự nguy hiểm.
- Ta chỉ hỏi một chút thôi.
Mặt Bộ Phương không biến sắc nói.
- Di tích Thượng Cổ Thiên Thần, người nhìn từ trên cao xuống có thể thấy hiện ra một hình người. Có người nói toàn bộ di tích là thi thể của Thượng Cổ Thiên Thần, nhưng trên thực tế cũng không phải… Chúng ta ở trong di tích này lâu như vậy, ít nhất có ba vị Thượng Cổ Thiên Thần đã ngã xuống.
Vị Trung Đẳng Thần Chi xoa xoa tay, nhìn xung quanh có vẻ như không ai muốn gia nhập đội với hắn, nên hắn đành đứng tán gẫu với Bộ Phương, giải thích cho Bộ Phương một số chuyện.
- Cho nên ta chia khu di tích này thành ba khu, khu an toàn, khu nguy hiểm, khu hiểm…
- Căn cứ vào chỗ bây giờ đang đứng, bức xạ ba ngàn dặm đều là khu an toàn. Đi hướng về bên ngoài đỉnh chóp, tiến vào phạm vi nửa người trên là khu nguy hiểm. Còn đầu là khu hiểm… Nghe nói ở chỗ đấy khả năng cao có cơ hội tìm ra xương và máu Thiên Thần. Mặc dù là khu hiểm nhưng cũng là khu bảo vật.
Trung Đẳng Thần Chi kia lấy ra một cọng cỏ, uốn thành hình trụ ngậm trong miệng, sau khi đốt thì phun ra khí, nói.
Bộ dạng tên này đúng là bộ dạng người đi mạo hiểm.
- Đây là cỏ Tiêu Hồn còn thừa trong di tích, một thanh Tiêu Hồn. Tiểu huynh đệ, có muốn không? Mười Nguyên Thạch đổi lấy một cây…
Trung Đẳng Thần Chi kia nói.
Bộ Phương đã có được tin tức muốn nghe, khóe miệng hơi kéo một cái.
Về phần có Tiêu Hồn kia, Bộ Phương liếc nhìn một chút sau đó tay rung lên, một cây Lạt Điều hiện ra, học bộ dạng của tên kia cũng ngậm trong miệng.
Xoạt một tiếng cắn xuống, vị cay lan tràn trong miệng, đây mới thực sự là tiêu hồn.
- Mạo muội hỏi một chút, tiến về khu vực đầu… đi theo hướng nào?
Bộ Phương hỏi.
Trung Đẳng Thần Chi kia có hơi ngẩn ra, tên Bán Thần trước mắt này không có não à? Chỉ là Bán Thần mà cũng dám bước vào khu vực đầu?
Khu vục kia đều là nơi của các cường giả Thần Vương. Thực lực không đủ nếu vào trong đó sẽ là tìm cái chết vô nghĩa.
Trung Đẳng Thần Chi không nói, Bộ Phương lắc đầu quay đi nhìn xung quanh một phen. Xoay người đi tới gần một vị Hạ Đẳng Thần Vương đang chiêu mộ người vào đội, chỉ để Trung Đẳng Thần Chi kia đang một mặt xem thường.
Chỉ là Bán Thần mà muốn gia nhập một đội như thế… đúng là nực cười.
Thế nhưng sau một khắc, đôi mắt Trung Đẳng Thần Chi kia trừng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận