Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1550: Tới trù đấu đi, ta lấy một chọi năm! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mục Lưu Nhi cũng đi tới, nghe được lời Bộ Phương nói có chút giật mình.
- Ông chủ Bộ, chẳng lẽ người ngươi muốn chọn…
Mục Lưu Nhi có vẻ đoán ra rồi, nghi ngờ nhìn Bộ Phương.
- Hi Hi còn nhỏ như thế…
- Nhưng nàng có thiên phú.
Bộ Phương chân thành nói.
Mục Lưu Nhi không nói gì nữa, phụ thân nàng đã đồng ý yêu cầu của Bộ Phương. Đó là yêu cầu để Bộ Phương tham gia giải đấy.
Lúc trước Mục Phủ đã phụ Bộ Phương một lần, Mục Lưu Nhi không muốn chuyện đó xảy ra nữa.
Cho nên cũng không từ chối. Chỉ là nàng có chút nghi ngờ… dù sao Hi Hi vẫn là một tiểu cô nương còn nhỏ.
Nói chuyện phiếm một lúc, Bộ Phương tiếp tục giảng dạy, sau khi kết thúc mọi người tán hết đi, Mục Lưu Nhi cõng Hi Hi đi tới.
- Đi thôi, Bộ đạo sư dẫn ngươi tới quán ăn xem một chút nhé.
Bộ Phương xoa đầu Hi Hi cười lớn nói.
Con mắt Hi Hi nhất thời sáng lên, nhảy cẫng lên vỗ tay.
- Bộ đạo sư, chúng ta có thể đi sao?
Ở nơi xa, Mục Thọ và Mục Ưu nháy mắt, mặt mùi tràn đầy khát vọng.
Bộ Phương liếc nhìn hai người một chút cũng không từ chối.
- Cùng đi chứ.
Mục Ưu và Mục Thọ liếc nhau, hai cặp mắt vô cùng hưng phấn. Hai người đuổi theo, tiến lên bên cạnh Hi Hi.
Mục Lưu Nhi dẫn theo bọn họ ra khỏi Mục Phủ, một đoàn người đi trên đoạn đường dài.
Đột nhiên, Mục Lưu Nhi nhíu mày cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cộc cộc cộc…
Bước chân Bộ Phương cũng chậm lại, tay áo tước vũ bào quất ra, chậm rãi rủ xuống.
- Ai?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Con đường ồn ào thời khắc này yên lặng đến đáng sợ, người đi lại trên con đường đều biến mất không thấy nữa.
Không hề nghi ngờ gì, đám người Bộ Phương đã bước vào trong trận pháp.
Ở phía xa có bóng người hiện lên.
Bọn người Hi Hi nào đã thấy qua trận pháp này, cảm giác đám người kia như ác ma tới từ địa ngục, dọa cho không ngừng run rẩy.
Mục Lưu Nhi nhăn mày, ánh mắt Bộ Phương đạm mạc nhìn về phía xa. Chỗ đó có đoàn người đi tới.
Trong đó có một người quen chính là Đồng Thủy hôm qua bị Tiểu Bạch lột sạch y phục ném ra xa.
- Ông chủ Bộ? Chậc chậc chậc cuối cùng cũng thấy ngươi rồi.
Đồng Thủy híp mắt nhìn Bộ Phương, cười lạnh.
Ở bên cạnh hắn là mấy Tiên Trù mặc đồ là bếp sạch sẽ.
Khí tức trên thân bọn họ vô cùng khủng bố, mỗi một người đều mạnh hơn nhiều so với những Tiên Trù Bộ Phương đã gặp.
- Mấy vị này đến từ tầng thứ hai… hôm qua Địa Tiên Khôi của ngươi đã lột sạch quần áo của Tiêu Bất Quần các hạ, lại còn bị giật điện đến không xuống nổi giường. Những người này muốn đòi lại công bằng với ông chủ Bộ.
Đồng Thủy nói ra.
- Đòi là công bằng, lấy lại thể diện?
Mặt Bộ Phương không hề có cảm xúc gì nói ra.
Nhóm Tiên Trù sau lưng Đồng Thủy mở miệng.
- Ngươi chính là Tiên Trù mạnh nhất tầng thứ nhất mà thành chủ nói sao? Tiêu Bất Quần không dám tìm ngươi thì chúng ta dám…
- Chúng ta không đánh ngươi, cũng không giết ngươi. Chỉ muốn so tài nghệ nấu nướng với ngươi một phen, chúng ta giao lưu nghiên cứu thảo luận một chút.
- Nếu như không nghe, hậu quả ngươi biết đấy… Chỗ này đã bị chúng ta bố trí trận pháp, Địa Tiên Khôi của ngươi cũng không biết được.
Nhóm Tiên Trù kia nhao nhao mở miệng, cười lạnh khinh thường.
- Các người dám! Nơi này là tầng thứ nhất là nơi mà thành chủ Mục Dương cai quản!
Mục Lưu Nhi ôm lấy bọn nhỏ, trợn mắt nhìn.
Đồng Thủy cười ha hả.
- Thành chủ Mục Dương? Chẳng mấy nữa đâu sẽ không còn là thành chủ nữa!
Đồng Thủy nói xong nhận ra mình lỡ miệng, nhíu nhíu mày.
Đôi mắt Mục Lưu Nhi co rụt lại, có ý gì đây?
- Mấy ngày nay giao lưu thảo luận không thú vị. Tiên Trù của tầng thứ nhất đều là rác rưởi, hy vọng ngươi sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng.
Một thanh niên nhàn nhạt mở miệng, nhìn về phía Bộ Phương.
Dp đứng tại chỗ.
- Cho nên các ngươi gióng trống khua chiêng bố trí trận pháp là để ta so tài nghệ nấu nướng với các ngươi?
- Để nghiền nát ngươi!
- Không làm như vậy sao ngươi có thể nhận lời? Tiêu Bất Quần này đúng là ngu ngốc.
Một vị nữ tử cười nói.
Bộ Phương liếc nhìn đám người kia một chút, thở sâu một hơi. Sau đó quay đầu nhìn Mục Lưu Nhi và ba đứa nhỏ.
- Mục Thọ, Mục Ưu hôm nay Bộ đạo sư sẽ dạy các ngươi bài học cuối cùng, xem cho kỹ.
Bộ Phương nói ra.
Ngay sau đó ngẩng đầu nhìn nhóm người kia.
- Sao tài nghệ nấu nướng phải không? Không biết các ngươi đã nghe tới trù đấu bao giờ chưa?
- Trù đấu?
Mọi người sững sờ.
Bộ Phương nhìn bọn hắn, khóe miệng nhếch lên.
- Trù đấu cũng là giao đấu tài năng nấu nướng, nếu thất bại sẽ giao thái đao cho phe thắng lợi.
- Đã muốn so sánh trù nghệ vậy chúng ta trù đấu đi.
- Một mình ta, đấu với năm người các ngươi, cùng lên đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận