Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1138: Qua sông (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu U nói. Đám Thương Lang này thực lực đều không mạnh, nhưng lại khiến Bộ Phương cảm nhận được nguy hiểm của Minh Khư.
Long Cốt Thái Đao vừa ra, đám Thương Lang này dưới Long Uy của Thái Đao nhao nhao chạy thục mạng.
Bộ Phương lấy một miếng thịt linh thú to lớn từ xác linh thú khổng lồ kia bỏ vào túi không gian hệ thống, sau đó quay trở lại.
Vẫn ở vị trí cũ, lần này, Bộ Phương trực tiếp lấy ra nồi nồi Huyền Vũ.
Đám linh thú này không phải là ưa thích thịt nướng sao?
Vậy hãy để cho thịt nướng hấp dẫn đi đám linh thú này đi...
Long Cốt Thái Đao màu vàng kim xoay tròn trong tay Bộ Phương, thử đao xong, Bộ Phương bắt đầu nướng thịt linh thú, lợi dụng nồi Huyền Vũ nướng thịt, mùi thơm sẽ càng thêm nồng đậm.
Từng khối thịt nướng vàng óng ánh hiện ra, chồng chất lên nhau.
Ngày càng nhiều linh thú thò đầu ra từ trong cây cối.
Bộ Phương và Tiểu U liếc nhau một cái, bước ra một bước, rất nhanh bay ra ngoài.
Bước ra một bước, một miếng thịt nướng bị ném ra ngoài, phóng về phía xa, lập tức hấp dẫn một lượng lớn linh thú.
Tiếp tục chạy, tiếp tục ném, rất nhanh từng con linh thú đều bị hấp dẫn đi hết...
Tuy nhiên, tốc độ của cả hai vẫn không ngừng tăng lên.
Bởi vì những con linh thú đó vẫn tiếp tục đuổi theo bọn họ sau khi đã ăn xong thịt nướng.
Bộ Phương và Tiểu U không quay đầu lại, mở rộng bước chân tăng tốc chạy như điên.
Bất tri bất giác hai người dần dần xuyên qua rừng cây rậm rạp này đi tới bờ sông Hoàng Tuyền.
Khi đám linh thú đến gần sông, chúng không dám tiến lên mà lần lượt rút lui, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
Nước sông Hoàng Tuyền hiện ra màu sắc đỏ như máu, như thể nước trong cả dòng sông đã thấm đẫm máu tươi.
Nước sông có màu đỏ đục như máu, khó có thể nhìn thấy được thứ gì đang ở dưới lòng sông.
- Chúng ta phải đi qua sông, bên kia sông là nơi Hoàng Tuyền Thảo sinh trưởng.
Tiểu U chỉ về phía bên kia con sông phủ đầy sương máu.
Bờ đối diện mơ hồ đến mức khiến người ta không nhìn ra được trong đó là cái gì.
Tiểu U vẫy tay, và ngay sau đó, thuyền U Minh nổi lên.
- Lên thuyền, chúng ta đi thuyền qua. Với thực lực của chúng ta nếu như dám bay qua sông, sẽ bị đại khủng bố thật sự đánh rớt vào bên trong lòng sông, đến lúc đó sẽ bị ăn mòn thành xương trắng. Trừ phi là tồn tại giống Cẩu đại nhân, nếu không thì dám can đảm bay lên không chính là đi tìm chết!
Tiểu U nói ra. Nói xong, hai người lên thuyền U Minh.
Rầm rầm...
Nước sông lăn tăn gợn sóng.
Thuyền U Minh xuống nước.
Tiểu U và Bộ Phương yên tĩnh lặng lẽ đứng ở trên ván thuyền U Minh.
Một lực lượng bùng phát, đẩy chiếc thuyền U Minh đang lắc lư tiến về phía bên kia sông.
Bộ Phương đứng ở đầu thuyền, cúi đầu nhìn xem nước sông.
Dòng sông cuộn trào như tiếng dã thú, trong đó thi thoảng có xương trắng hoặc mảnh vỡ thần khí trôi qua.
Khiến cho người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Sông Hoàng Tuyền rất thần bí.
Thuyền U Minh lảo đảo nhanh chóng biến mất trong màn sương máu mờ ảo.
Bên bờ sông, đám linh thú vừa lao vào ăn thịt nướng đã trèo lên ngọn cây, nghển cổ lè lưỡi nhìn thuyền U Minh đang khuất dần.
...
Tiềm Long Đại Lục.
Mấy trăm dặm bên ngoài Thiên Cơ Thánh Địa.
Hư không đột nhiên vặn vẹo, khoảnh khắc tiếp theo, hư không bị xé toạc và biến thành một cái cửa động.
Ba thân ảnh chậm rãi đi ra từ cửa động kia.
Ầm ầm!
Vừa đi ra khỏi vết nứt không gian.
Ma Tát đặt mông ngồi trên mặt đất, nó thở phì phò từng ngụm từng ngụm, thân thể cao lớn dần dần thu nhỏ lại hóa thành bình thường cao hơn ba mét.
Phía trên thân thể của nó, những lỗ bị chọc thủng không ngừng chảy ra máu đen.
Năng lượng thần tính ở miệng vết thương đang bị minh khí của nó ăn mòn.
Năng lượng thần tính rất nhanh biến mất, lỗ thủng đầy máu trên người Ma Tát cũng dần dần nhúc nhích khôi phục lại.
- Dọa chết ông đây rồi! Thiếu chút nữa lại để cho bà già kia làm thịt!
Ma Tát chạm vào chiếc vòng kim loại trên đầu mình, nói với vẻ sợ hãi.
- Sở dĩ Tiềm Long Đại Lục có thể trấn thủ thiên quan nhiều năm như vậy, là bởi vì có rất nhiều người không muốn sống giống như bà già kia, nếu như lần này ta không có ở đây, ngươi bây giờ đã chết rồi.
Ma Dạ nhẹ giọng nói.
Thụ Nhãn trên trán nó đã khép kín, khôi phục bình tĩnh.
Cánh sau lưng Ma Sát vỗ vỗ, nó có chút phẫn nộ liếm liếm khóe miệng của mình, xóa đi máu tươi đen kịt.
- Đáng chết...Cảm giác của ta rõ ràng chính xác mà, Tinh La Thiên Bàn có lẽ ở trong Thiên Cơ Thánh Địa mới đúng...
- Lúc trước ngươi thề son thề sắt cam đoan với ta, hôm nay lại thành sai lầm... Ngươi nói ngươi có phải muốn chết hay không?
Ma Dạ nắm hai tay, nhàn nhạt liếc nhìn Ma Sát, khiến cho toàn thân Ma Sát căng thẳng.
- Thiên Quan kiếp sắp bắt đầu rồi, nếu như không thể tìm được Tinh La Thiên Bàn mang về, chúng ta muốn công phá thiên quan sẽ phải trả giá cực lớn.
- Cho nên, ngươi bây giờ lập tức cảm ứng rồi nói cho ta Tinh La Thiên Bàn đến cùng đang ở nơi nào! Nếu tìm không thấy... Ngươi sẽ chết ở đây đó!
Ma Dạ tựa hồ có chút tức giận rồi, ánh mắt của nó trở nên lạnh như băng.
Con mắt Thụ Nhãn đầu tiên giữa hai lông mày khẽ mở ra, một luồng ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua.
Toàn thân Ma Sát xiết chặt, lông vũ sau lưng đã rụng mất vài sợi.
- Đừng đừng đừng... Ma Dạ lão đại, chúng ta nói chuyện bình tĩnh thôi, ta bây giờ lập tức cảm ứng đây!
Ma Sát khoát tay nói, ngay sau đó hai mắt nhắm nghiền tinh thần lực tản ra bốn phía.
Bỗng nhiên chỉ qua thời gian một hơi thở mà thôi, Ma Sát mở to hai mắt, vẻ mặt cổ quái nhìn Ma Dạ.
- Ma Dạ lão đại... Cảm ứng được rồi.
Ma Dạ sững sờ.
- Ở đâu?
- Ở kia...
Ma Sát miệng xẹp lép giơ tay lên chỉ hướng ngược lại với Thiên Cơ Thánh Địa.
Chỗ ấy... Chính là Thao Thiết Cốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận