Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2070: Buông xuống sát cơ, Bộ Phương bị bao vây (2)

Notice: Undefined offset: 242
Bỗng nhiên, tròng mắt của Hoàng Tuyền Đại Thánh đột nhiên trừng lớn lên.
- Thiếu chút nữa đã bị tên tiểu tử ngươi lừa rồi! Nếu một nhánh Hoàng Tuyền Thảo có thể ủ được, vậy Bát Diệp Hoàng Tuyền Thảo kia cũng được thôi, sao ngươi nhất định phải dùng Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo chứ?
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói.
- Bát Diệp?
Bộ Phương nhếch khóe miệng lên mà lắc lắc đầu.
- Rượu ngon tuyệt thế, nguyên liệu không cao cấp thì không dùng được.
Lời nói này…
Hoàng Tuyền Đại Thánh cũng bị nghẹn lại, trong nhất thời hắn ta có hơi không biết phải trả lời như thế nào.
Bởi vì lời này của Bộ Phương cực kỳ kiên quyết, vô cùng khí phách.
Nhưng mà… thật sự rất có lý.
Nếu không phải nguyên liệu cao nhất, sao có thể được gọi là tuyệt thế chứ?
Nhìn thấy Hoàng Tuyền Đại Thánh đã dao động.
Bộ Phương lập tức thêm dầu vào lửa, tiếp tục lừa bịp.
Hồi lâu sau.
Bàn tay trong hư không tán đi.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
- Vậy ngươi ủ ngay bây giờ đi… ngay trong Hoàng Tuyền Cốc này, bản Đại Thánh phải uống được rượu ngon tuyệt thế trước, nếu như ngươi dám lừa gạt bản thánh… ngươi biết hậu quả rồi đó!
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói với vẻ lạnh lùng.
- Ủ rượu ở Hoàng Tuyền Cốc sao?
Bộ Phương nhíu mày.
- Làm sao? Không được?
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhíu mày mà nhìn Bộ Phương, trong nháy mắt, sát khí lại tỏa ra lần nữa.
- Được thôi… chỉ có điều… ta vẫn còn một trận đấu nhỏ phải tham gia nữa, trận đấu rất quan trọng, bởi vì ta phải cứu một người bạn.
Bộ Phương cau mày mà nói.
Sau đó, hắn giơ tay lên.
Gốc Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo kia lại bay vào trong tay Hoàng Tuyền Đại Thánh.
- Đợi kết thúc trận đấu rồi ta sẽ qua đây ủ rượu…
Bộ Phương nói.
- Trận đấu mà đám lão già Minh Ngục kia tổ chức á hả? Chậc chậc chậc… mục đích của trận đấu đó cũng không đơn thuần đâu.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nhìn thật sâu vào Bộ Phương.
Hắn ta lật tay thu Cửu Diệp Hoàng Tuyền Thảo lại.
- Được, ngươi đấu xong rồi lập tức qua đây, bản thánh chờ ngươi ủ rượu… ủ xong thì bản thánh đích thân đưa ngươi đến Minh Ngục.
Hoàng Tuyền Đại Thánh nói.
- Được.
Bộ Phương nói.
Bỗng nhiên, Hoàng Tuyền Đại Thánh tán khí cơ đi.
Tất cả lực trói buộc trong khắp sơn cốc lập tức buông bỏ.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Hoàng Tuyền Đại Thánh một cái, hắn khoanh tay lại, chân đạp lên hư không mà phóng vụt về phía bên ngoài của sơn cốc.
Hoàng Tuyền Đại Thánh thì lại đưa ánh mắt thật sâu nhìn bóng dáng rời đi của Bộ Phương.
Nếu đổi thành người khác mà lừa bịp hắn ta nhiều như vậy là đã bị hắn ta đánh chết từ lâu rồi.
Dù sao thì Bộ Phương cũng có quan hệ không bình thường với con chó ghẻ kia.
Mặt khác, có thể hái được Sen Vong Tình cũng nói rõ rằng tên tiểu tử này không hề tầm thường.
Cho nên, hắn tạm thời tin tưởng Bộ Phương.
Hắn ta liếm môi.
Đương nhiên, thứ đả động hắn ta chủ yếu vẫn là rượu ngon kia…
Ngon hơn gấp vạn lần…
Nghĩ thôi là đã khiến người ta kích động rồi.

Rầm!
Thánh Minh Khôi to lớn đập mạnh lên trên mặt đất.
Một thanh trường mâu màu vàng đâm vào chính giữa Thánh Minh Khôi, khiến cho Thánh Minh Khôi Chi Tâm màu xanh biếc kia ảm đạm rồi chợt vỡ vụn.
Trong hư không.
Sắc mặt Lỗ Thành đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Hắn ta không thể nào ngờ đến thực lực của khô lâu kia lại mạnh mẽ như vậy!
Bát Chuyển Tiểu Thánh sao?
Hay là Cửu Chuyển Tiểu Thánh?
Hắn ta chính là cường giả của Minh Khôi Nhất Mạch, có Thánh Minh Khôi cộng với thực lực của hắn, cho dù đối phó với Bát Chuyển Tiểu Thánh cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Thánh Minh Khôi của hắn ta lại bị Kim Giác Khô Lâu này đâm cho nổ tung!
Mất đi Thánh Minh Khôi Chi Tâm, Thánh Minh Khôi của hắn ta đã mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.
- Chạy!
Lỗ Thành cắn răng, giờ phút này hắn ta chỉ còn lại suy nghĩ này.
Không chút do dự.
Lỗ Thành xoay người định chạy trốn.
Hắn ta động thần niệm.
Ngay lập tức có từng Thánh Minh Khôi cấp bậc thấp hơn phóng vụt về phia Kim Giác Khô Lâu kia rồi dây dưa với nó.
Đóm lửa bên trong hốc mắt của Kim Giác Khô Lâu đột nhiên mạnh mẽ hơn.
Ngay sau đó, ánh lửa vô tận chợt bao trùm hết tất cả mọi thứ…
Phía trên trường mâu màu vàng có hàng loạt hoa văn chi chít bao trùm.
Vèo…
Quét một mâu ra.
Từng Thánh Minh Khôi đều nổ tung!
Hóa thành những mảnh kim loại nhỏ rải chi chít đầy đất!
Nhìn bóng dáng Lỗ Thành chạy như bay.
Đốm lửa trong ánh mắt của Kim Giác Khô Lâu trào ra tựa như vòng xoáy.
Ngay sau đó, nó nâng trường mâu lên mà phóng mạnh về phía sau lưng Lỗ Thành.
Vèo…
Bỗng nhiên.
Trong nháy mắt khi trường mâu phóng ra.
Dường như Kim Giác Khô Lâu cảm nhận được điều gì đó.
Đốm lửa nhảy lên rồi chuyển hướng về một phía khác.
Trên không trung ở nơi đó có một thanh niên mặc tước vũ bào trắng đỏ xen kẽ nhau đạp khoảng không đi đến.
Một tiếng vèo vèo…
Một khoảng khắc thất thần, trường mâu vốn nhắm vào trái tim của Lỗ Thành lập tức chuyển hướng…
Phóng vèo đi.
Xé rách cả màn trời mà đuổi theo phía sau Lỗ Thành.
Một tiếng vù…
Cùng với tiếng thét gào kinh thiên vang lên!
- A!
- Khô lâu Đọa Thần Quật chết tiệt! Lại dám đâm vào cúc hoa của lão tử! Lão tử không để yên cho ngươi đâu! Ngày khác Minh Khôi Nhất Mạch Đại Thánh ta đến nhất định sẽ bóp nát từng bộ xương khô của ngươi!
Trong giọng nói của Lỗ Thành còn mang theo sự xấu hổ và giận dữ vang vọng khắp cả hư không.
Trường mâu rụt về, bị Kim Giác Khô Lâu chộp vào trong tay.
Đầu nhọn của trường mâu… có một vài vết máu tươi tựa như hoa nở rộ.
Chỉ có điều, khô lâu kia cũng không hề để ý đến, ánh lửa thổi quét, vết máu trên trường mâu lập tức tan đi.
Khô lâu đảo mắt dừng trên người Bộ Phương.
- Người nắm giữ Sen Vong Tình…
Miệng của khô lâu đóng mở, có âm tiết kỳ dị truyền đến.
Trong hư không phía xa xa.
Màn đêm tối đen chậm rãi tràn đến.
Một bóng dáng tựa như ẩn nấp bên trong bóng đêm mang theo hơi thở u ám tập trung lên trên người Bộ Phương…
- Cuối cùng cũng tìm được rồi… Người nắm giữ Sen Vong Tình.
Cường giả Hắc Điện cũng đến.
Rầm rầm…
Ánh sáng thánh khiết buông xuống.
Cường giả Dực Nhân Cốc đội một vòng hoa màu xanh biếc do mình bện thành trên đầu thì lại hạ xuống một cành cây khô ở phía xa, mang vẻ mặt hứng thú mà nhìn về phía bên này.
Nơi đó, một vị khô lâu và một đám bóng đen bao vây mục tiêu nhiệm vụ lần này của hắn ta lại.
- Ồ… tới sớm không bằng tới kịp lúc… xem ra nhiệm vụ lần này rất dễ dàng, cũng không cần tự mình động thủ là có thể trở về đưa tin rồi… chậc chậc.
Dực Nhân thu đôi cánh phía sau lưng lại mà cười ha hả nói thầm.
Bộ Phương khoanh tay bay lơ lửng trên không trung.
Lông mày hắn hơi nhăn lại.
Hắn đưa ánh nhìn nghi hoặc về phía Kim Giác Khô Lâu cùng với bóng đen tối mịt phía đằng sau kia.
Hơi thở khủng bố phóng thích ra từ trên người bọn họ.
Hơi thở này… rất mạnh!
Tuyệt đối là nhân vật cấp cao trong Tiểu Thánh!
Bọn họ là ai?
Sao lại muốn tìm hắn gây phiền toái?
Bộ Phương còn cảm nhận được sát khí từ trên người bọn họ nữa…
Sát khí?
Ánh mắt của Bộ Phương đột nhiên trở nên sắc bén…
“Mình chọc vào mấy người này từ lúc nào vậy?”
“Hai vị Tiểu Thánh đứng đầu…”
“Đây là muốn giết mình đó sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận