Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2562: Rượu Phu Thê Thiên Thần! (2)

Notice: Undefined offset: 86
Nhìn thấy bộ dạng biến nặng thành nhẹ của Điểu Gia, đôi mắt Bộ Phương ngưng tụ lại.
Điểu Gia bưng chén, rót rượu vào, mùi rượu nồng đậm lan tỏa khắp nơi, trong nháy mắt trạn ngập trong miệng. Đây là một vò rượu từ Thượng Cổ. Người ta có thể cảm nhận được dấu vết của thời gian bên trong đó.
Một miếng tai rồng, một ngụm rượu từ thời Thượng Cổ. Đúng là sướng như thành tiên vậy.
Bộ Phương thở ra một hơi, cánh tay Thao Thiết như có khí trắng đen lóe lên. Bộ Phương bưng chén rượu nặng đến ngàn vạn cân kia lên rất ổn định, đặt trước mũi ngửi ngửi, cảm nhận mùi vị của rượu. Đó là một mùi vị có nét độc đáo riêng. Bộ Phương khó mà miêu tả được, giống như có một bàn tay nhỏ đang lay động trái tim của mình vậy… như là vị của thời gian.
Vị của thời gian sao?
Hai mắt Bộ Phương sáng lên, môi chạm vào chén rượu, một loại cảm giác mềm mại. Rượu chảy xuôi trong miệng Bộ Phương.
Lộc cộc.
Hả?
Lộc cộc, lộc cộc…
Bộ Phương không dừng được, một ngụm rồi một ngụm, yết hầu không ngừng nhấp nhô. Rượu trong chén đã được uống sạch.
- Đừng nóng vội, ăn miếng tai rồng đi.
Điểu Gia cười nhìn Bộ Phương như đã sớm biết được phản ứng của Bộ Phương sẽ như vậy.
Bẹp bẹp.
Điểu Gia vui tươi hớn hở rót đầy rượu cho Bộ Phương, chỉ chốc lát sau, chén lại trĩu nặng.
Bộ Phương nâng chén, uống một hơi hết sạch. Sau đó gắp thức ăn, rồi lại uống rượu, lại gắp thức ăn.
Bộ Phương cảm thấy chỉ có đồ nhắm mình nấu ra mới xứng đáng với rượu này. Loại rượu này không có bất kỳ tác dụng nghịch thiên nào, ví dụ như khiến người ta đột phá cảnh giới. Nhưng uống vào sẽ khiến cho tinh thần như được gột rửa, cảm nhận được sự thay đổi của thời gian. Rượu này chôn dưới đất vô số năm như vậy cuối cùng cũng được lấy ra.
- Cảm nhận được rồi, để món ăn có những đặc trưng riêng, nó cần người đầu bếp trau dồi nó, cho dù đó là rượu hay những đồ nhắm. Đồ nhắm của ngươi ngon, nhưng so với rượu này lại có chút lỗ hổng. Có bao nhiêu món ăn nổi tiếng đều có câu chuyện riêng của mình, đều có nội hàm sâu trong đó.
Điểu Gia cười rộ lên.
Bộ Phương như cảm thấy được ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, nhưng hắn lại đang suy ngẫm ý nghĩa trong câu nói của Điểu Gia.
Điểu Gia này rốt cuộc là ai?
Bộ Phương ngẩng đầu lên, lòng có chút chấn động. Chẳng lẽ cũng là đầu bếp?
- Ồ, tới rồi!
Điểu Gia quay đầu nhìn về phía xa. Bộ Phương cũng hít một hơi sâu, quay đầu sang, ánh mắt co rụt lại.
Chỗ đó… những Thần Vương tranh đoạt xương và máu Thiên Thần đều chết hết.
Vừa rồi không chú ý, bây giờ Bộ Phương nhìn sang mới kinh ngạc phát hiện. Những cường giả Thần Vương tranh đoạt xương Thiên Thần đều hóa thành hài cốt.
- Chuyện này…
Bộ Phương há hốc mồm, ánh mắt co rụt lại.
Xoạt xoạt xoạt…
Xương Thiên Thần rơi trên đất bắt đầu chậm rãi hợp lại thành một bộ xương hoàn chỉnh.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Bộ Phương, mặt ngoài của bộ xương có tia máu xuất hiện, dần dần có máu thịt lan tràn… rất nhanh đã hóa thành người.
Một nam một nữ.
Nam tử phong thần tuấn lãng, mặc trường bào rộng rãi, tóc ghim lên.
Nữ tử rất đẹp, tóc búi cao, có chút cảm giác như con gái rượu của gia đình nào đó.
Hai người kéo tay, mỉm cười dịu dàng nhìn nhau, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lưu luyến. Sau đó bọn họ nhìn về phía Bộ Phương, đi tới cái bàn.
Hả?
Bộ Phương hít một hơi thật sâu.
Đây là Thiên Thần Thượng Cổ… phục sinh?
- Ha ha, tiểu tử Bộ Phương… ngươi biết rượu này tên là gì không?
Điểu Gia đột nhiên mở miệng, khiến Bộ Phương sững sờ.
Đúng rồi, từ đầu tới giờ Điểu Gia cũng chưa mở miệng nói tên rượu này.
- Rượu này là rượu Phu Thê, cũng là do hai vợ chồng Thiên Thần này cất lên. Năm đó bọn họ tung hoành Vũ Trụ Hỗn Độn, giết vô số cường giả, sau đó vẫn chết, không để lại bảo mật Thiên Thần gì, cũng không để lại thần binh tuyệt thế nào, chỉ để lại một vò rượu. Bụi về với bụi, đất về với đất…
- Cho nên rượu này mới là bảo vật lớn nhất trong di tích…
Bạn cần đăng nhập để bình luận