Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1287: Khai phá điền viên (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tu vi của Nghê Nhan đột phá nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhìn tu vi tăng vút giống như ngồi trên hỏa tiễn kia, mọi người đều cảm thấy không nói nên lời và hâm mộ.
Những người khác tu luyện mấy chục năm, thậm chí cũng không thể sánh nổi tốc độ tăng cấp tu vi chỉ trong một hơi thở của nữ nhân này... Người so với người, lại càng giận điên người.
Trái lại, bản thân Nghê Nhan cũng không có cảm giác gì, có lẽ là tu vi đột phá quá nhanh, Nghê Nhan cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào mà chỉ còn lại cảm giác chết lặng.
Tu vi đã đột phá nhiều như vậy, ít nhất nàng cũng có thể nắm chắc phần nào khi đối phó với gã đã đánh lén nàng đó.
Mặc dù Bộ Phương cũng kinh ngạc, nhưng hắn không hâm mộ hay đố kỵ quá nhiều, dù sao có hệ thống ở đây, tốc độ nâng cao tu vi của hắn cũng không hề yếu hơn so với Nghê Nhan.
Nghê Nhan kêu gào muốn giết chết Ma Chủ mạnh nhất, nhưng cuối cùng vẫn không đi, bởi vì nàng không biết Ma Chủ mạnh nhất đã đi nơi nào.
Trong nhà hàng.
Sau khi mấy người Nam Cung Vô Khuyết ăn một phần đồ ăn do chính tay Bộ Phương nấu, đã rời khỏi nhà hàng với tâm trạng cực kỳ hài lòng.
Đã từ rất lâu rồi bọn họ không được thưởng thức món ăn do Bộ lão bản nấu, hôm nay có thể ăn được, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.
Đêm khuya yên tĩnh.
Bộ Phương đóng cửa nhà hàng.
Hắn kéo một cái cái ghế ra ngồi ở trước bàn ăn.
Tiểu Bát đang dang rộng đôi chân, chạy nước rút đầy phấn khích, lông gà trên người nó bay tán loạn cùng với cơn gió trong khi chạy.
Nó chạy tới trước mặt Bộ Phương, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bộ Phương một cái, sau đó kêu lên một tiếng ha ha ha, rồi lại tiếp tục dang chân ra đi tiếp.
Lúc này, Bộ Phương đang suy nghĩ, tâm trạng của hắn có chút kích động.
Cuối cùng, Nghê Nhan đã khôi phục lại rồi, hơn nữa cũng nắm giữ Tinh La Thiên Bàn, điều này có nghĩa là Nghê Nhan có thể cho hắn cơ hội để nấu Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu rồi hả?
Hoàng Tuyền Nại Hà Tửu mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nấu được rồi, Bộ Phương cảm thấy có chút vui sướng trong lòng.
Có điều là, việc này cũng không cần phải gấp gáp.
Bộ Phương cũng không lập tức bảo Nghê Nhan dạy phương pháp ủ rượu Tinh La cho hắn, dù sao nữ tử Nghê Nhan này trong cái rủi có cái may, hiện tại vẫn còn đang ngơ ngác, đến cả bản thân cũng có chút không hiểu nổi khả năng của mình.
Vì vậy, nếu bây giờ nhờ Nghê Nhan giúp đỡ thì cũng chẳng mày mò ra được nhiều thứ gì cả, đành để Nghê Nhan nghỉ ngơi bình tĩnh lại một chút.
Bộ Phương đang suy nghĩ, hắn bắt đầu nghiên cứu không gian điền viên kia.
Đôi mắt của hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Bát nhanh chân chạy như điên ở đằng xa kia mà suy nghĩ miên man.
Hắn đứng dậy, thân hình của Tiểu Bát đang dang chân phi nước đại kia đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó, bị Bộ Phương khóa lại, một dự cảm không lành bao trùm trong lòng Tiểu Bát.
Một tiếng oác vang lên trong đầu đầu, nó phát hiện ra một bóng người đứng trước mặt mình.
Bộ Phương đưa tay ra nhấc Tiểu Bát lên khỏi mặt đất.
- Đừng lo lắng, ta dẫn ngươi tới một nơi rộng lớn hơn có thể chạy nhảy thỏa thích.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Vẻ mặt của Tiểu Bát chết lặng.
Hắn có thể từ chối được sao?
Tuy nhiên, hắn vẫn chưa oác lên được một tiếng thì tất cả mọi thứ trước mắt đều đã thay đổi.
Bầu trời trong xanh, đồng ruộng mênh mông, gió thổi cỏ rạp gặp Cuồng Sư.
Tam Nhãn Cuồng Sư đang ra sức cày ruộng trong Điền Viên Thiên, hắn không dám không cày ruộng, cái nắm tay của tên nhân loại đó vẫn còn khắc sâu trong ký ức của hắn cho đến tận bây giờ.
Con người yếu ớt đó thoáng chốc đã trở nên mạnh mẽ như vậy, Tam Nhãn Cuồng Sư thật sự có chút không quen .
Bùn đất trên ruộng đã được hắn cày xới ra, vừa nắm lấy một nắm bùn đất màu mỡ đấy giống như có thể túa ra dầu vậy, vô cùng chất lượng và phì nhiêu.
Thế giới này quả thực rất dễ chịu, gió thổi nhẹ nhàng, cỏ cây rung rinh, mặc dù nồng độ của Thiên Linh Khí không lớn lắm, nhưng đối với Tam Nhãn Cuồng Sư mà nói thì như vậy đã quá đủ rồi.
Khuyết điểm duy nhất đó chính là không có sinh linh, khiến cho Tam Nhãn Cuồng Sư có chút cô đơn và chán nản, không có cách nào để ăn được một bữa no nê.
Con người đã không thấy đâu nữa.
Sau khi cày ruộng được một lúc, Tam Nhãn Cuồng Sư nằm trên mặt đất tràn đầy Linh thảo, ngửi mùi thơm của bùn đất lẫn trong không khí, khẽ nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ
Môi trường thoải mái này khiến cho Tam Nhãn Cuồng Sư cảm thấy có chút hài lòng.
Đột nhiên.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Tam Nhãn Cuồng Sư, kèm theo một loạt tiếng gà kêu oác oác.
Tam Nhãn Cuồng Sư sững sờ, bất ngờ mở mắt ra.
Trước mặt hắn, một con gà béo ục ịch với bộ lông sặc sỡ đang lắc lư chiếc phao câu, chạy nhảy điên cuồng với vẻ rất phấn khích.
Chạy lung tung khắp nơi trên bãi cỏ xanh ngắt mênh mông.
Đó dường như là một món ngon di động!
Một con gà, vẫn là một con gà béo mập!
Cái bờm của Tam Nhãn Cuồng Sư như dựng đứng lên trong nháy mắt, nước dãi trong mồm cũng chảy xuống thành dòng.
Trong vẻ nghiêm túc của hắn, chỉ còn lại con gà đang chạy như điên kia.
Nhịn đói lâu như vậy, cuối cùng cũng có đồ ăn rồi.
Xem ra, tên nhân loại đó vẫn rất thông tình đạt lý đó, biết rõ bổn Cuồng Sư cần cần thức ăn ngon để an ủi.
Đúng là nên như vậy, bổn Cuồng Sư làm lao động miễn phí và đương nhiên cần một ít thức ăn để thưởng cho nó, con gà đó cũng rất không tồi.
Tam Nhãn Cuồng Sư vô cùng thích thú.
Há mồm để lộ ra chiếc răng nanh, gầm lên một tiếng điên cuồng, sau đó bốn chân đạp trên mặt đất đuổi theo Tiểu Bát đang chạy loạn xạ kia.
Bùn đất vừa mới cày xới bắn lên, Tam Nhãn Cuồng Sư khí phách khí thế hừng hực.
Một tiếng gầm đó vừa vang lên, dọa cho Tiểu Bát đang chạy nhảy phấn khích kia phải giật mình, ỗ chân lông trên da gà đều dửng lên.
Một mối đe dọa không có lý do đột nhiên bao trùm lấy Tiểu Bát.
Tiểu Bát ngẩn ngơ, xoay đầu lại thì nhìn thấy con Tam Nhãn Cuồng Sư khí phách cuồng bạo kia.
Mắt của Tam Nhãn Cuồng Sư đỏ ngòm mà đuổi theo Tiểu Bát.
- Oác oác oác!
Tiểu Bát điên cuồng kêu lên, vẻ mặt cực kỳ choáng ngợp.
Ngay sau đó, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, đôi cánh vỗ phành phạc dang chân chạy về phía xa, tiếp tục chạy trốn.
Gầm!
Uy áp của Tam Nhãn Cuồng Sư bắn ra, gầm lên giận dữ giống như muốn ép nát lá gan của con gà đang chạy như điên kia.
Lúc này trong đầu Tam Nhãn Cuồng Sư chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là ăn thịt gà!
Ngoài ăn thịt gà ra thì cũng chỉ có ăn thịt gà!
Con gà béo đó đã hoàn toàn lọt vào ba con mắt của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận