Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1670: Sự tự tin của Mộng Kỳ, không phải một hạt lúa bình thường (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Các thành phần trong mì xào cũng rất tinh tế. Mặc dù nhìn qua trông rất ghê tởm, nhưng nó làm cho người ta không nỡ nuốt xuống, vì quá ngon.
Đây là nguyên liệu nấu ăn mà hắn ta chưa từng nếm qua, cảm giác rất mới lạ, khiến Địch Thái Giới Chủ trong nháy mắt trở thành tù binh của món mì này.
Thế nhưng, đồng thời vào lúc này, tâm thần của Địch Thái Giới Chủ cũng trầm xuống.
Món ăn ở cấp bậc này… mì của Tiểu Mộng Mộng có thể thắng được sao?
Khó a…
Lần đầu tiên Lục Nhất thưởng thức món ăn của Lân Trù, điều này khiến hắn có chút kích động.
Nhìn món mì sống động kia, mặc dù ghê tởm, nhưng nó lại khiến người ta không chán ghét nổi.
Thủ đoạn của Lân Trù thật là khó có thể tưởng tượng được, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có thể trở thành đồ ăn.
Một ngụm nuốt mì vào trong bụng.
Tiếng Thần Ma chém giết thiếu chút nữa khiến đầu óc Lục Nhất nổ tung.
Cảm giác kia khiến hắn hoàn toàn trầm luân vào trong đó, trong ánh mắt có sự rung động sâu sắc.
- Cái này… cái này…
Lục Nhất hoàn toàn ngây ngốc, cũng không biết nên nói cái gì.
Mì này… sao lại ăn ngon như vậy?!
Một món ăn hoàn mỹ không chút tì vết!
- Con kiến hôi kia, đã thấy nấu ăn chân chính chưa?
Nhìn vẻ mặt của Lục Nhất, Trịnh Cuồng Cửu nhếch môi cười ha hả.
Đó là nụ cười đầy tự tin.
Biểu hiện của ban giám khảo đều lọt vào trong mắt hắn ta, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta biết mình thắng chắc.
Hắn ta rất khó tưởng tượng, loại mì gì mới có thể thắng được món mì xào của hắn ta.
Ong…
Hư ảnh Trù Đấu Chi Thần che khuất bầu trời bắt đầu chấn động.
Các vị giám khảo đều run rẩy.
Tiên Trù xung quanh, đầu óc đã sớm chìm xuống.
Chẳng lẽ sẽ thua sao?
Đây là trù đấu hy vọng của Tiên Trù Giới, chẳng lẽ thật sự thua sao?
Mỗi vị Tiên Trù đều xiết chặt nắm tay, trong mắt mang vẻ khẩn trương.
Cùng với bảo thạch huyết sắc của Trù Đấu Chi Thần quét qua.
Mỗi giám khảo đã đưa ra điểm số cuối cùng cho món ăn này.
Điểm số này là điểm số thực sự từ cảm xúc của người nếm đối với món ăn, không liên quan đến trịnh độ.
Mạc Tu nhếch khóe miệng, cho ra điểm số.
Trong hư không, hiện ra hai chữ to đùng.
“Chín mươi!”
Cẩu gia giật nhẹ miệng chó, tay nghề của bọn Hắc Ám Minh Trù này đúng là không tệ.
Trên đỉnh đầu Cẩu gia, hiện ra dòng chữ lớn.
“Chín mươi mốt!”
Địch Thái Giới Chủ hít sâu một hơi, cho ra điểm số.
“Chín mươi!”
Sau cùng chỉ còn lại Lục Nhất. Lục Nhất còn chưa lấy lại tinh thần từ sự chấn động của món ăn này.
Sau đó, trên đỉnh đầu hắn lóe ra điểm số.
“Chín mươi lăm!”
Điểm số này vừa hiện ra, khiến cho toàn trường đều xôn xao.
- Phản đồ! Sao có thể cho ra điểm cao như thế!
- Đáng chết! Tên gia hỏa Lục Nhất này ăn cây táo rào cây sung!
- Người hâm mộ trung thành của Mộng Kỳ Nữ Thần, cho ra điểm này có nhìn mặt mũi của Mộng Kỳ Nữ Thần không!

Các Tiên Trù bên dưới trong lòng đầy căm phẫn, tất cả đều tức giận mắng Lục Nhất.
Thế nhưng Lục Nhất cũng chỉ thầm cười khổ, trên mặt hắn hiện ra vẻ tái nhợt trắng bệch.
Điểm số này được Trù Đấu Chi Thần đưa ra dựa theo đánh giá trong lòng hắn, không thể khống chế được.
Món ăn này… thật sự ngon!
- Được rồi… Không cần lo lắng, tiếp theo, xin vui lòng nếm thử món ăn của ta.
Mộng Kỳ từ tốn nói, không hề bị điểm số cao của Trịnh Cuồng Cửu làm hoảng hốt.
Ánh mắt Mộng Kỳ rơi vào trên người Bộ Phương ở phía xa, nhìn thẳng Bộ Phương sau đó nụ cười trên mặt nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta say mê.
- Cảm ơn ngươi…
Mộng Kỳ không tiếng động nói ra.
Bộ Phương sững sờ, có hơi ngây ra, nữ nhân này cảm ơn hắn cái gì? Vì cho lúa mì à?
Đây chỉ là lúa mì trong Điền Viên Thiên Địa thôi, có cái gì tốt à?
Đối với sự ngẩn người của Bộ Phương, Mộng Kỳ Nữ Thần che miệng cười.
Trong đôi mắt nàng ta hiện lên sự tự tin.
Thắng bại… còn chưa biết đâu!
Đến món ăn của Mộng Kỳ.
Đây là một bát mì nước, nước dùng vô cùng mát lạnh, giống như mặt kính trong suốt không có tạp chất, cũng không có nguyên liệu phối cùng.
Chỉ là một tô mì rất đơn giản, chỉ có nước dùng và mì sợi.
Mì có màu trắng ngà, như thể có ánh sáng lưu chuyển trên đó, chỉ cần nhìn đã khiến người ta có cảm giác như có làn gió thổi qua mặt.
Mạc Tu hơi kinh ngạc, mì này… tựa hồ có chút khác biệt!
Cầm đũa lên, gắp mì.
Hơi nóng hôi hổi bốc lên, vô cùng mờ mịt.
Gắp mì vào trong cái bát nhỏ, sau đó múc một muỗng nước dùng đã nấu ở trong bát.
Khi nước dùng bao phủ lên mì trong chén, Mạc Tu không kịp chờ đợi liền ăn ngay
Đũa gắp mì lên, mì màu trắng ngà, mảnh mai đều đặn, sợi mì mỏng, trải dài xuống.
Hơi nóng từ đó bốc lên, bừng bừng như đám mây hình nấm.
Mạc Tu há miệng ra, thổi một cái, hơi nóng lập tức bị thổi bay.
Phù.
Mì lần lượt chui vào miệng.
Trong nháy mắt, sắc mặt Mạc Tu cứng đờ.
Hắn ta cắn một cái, mì đứt đoạn trong miệng, phảng phất như có âm hưởng thanh thúy vang lên, như lò xo kéo căng trong nháy mắt đứt phập, đánh vào vách tường trong khoang miệng.
“Cọc cọc cọc…”
Mỗi lần nhai, mì đứt ra, âm thanh nhịp điệu vang lên.
Giống như một cơn gió mát trải dài trên mặt đất.
Mạc Tu cảm thấy mình như bay trên không trung, sau đó đến một thảo nguyên rộng lớn.
Bên dưới cưỡi Bạch Mã một sừng, tiêu sái trên thảo nguyên bao la rộng lớn, phi ngựa như bay!
Sau khi chạy một lúc, có những dòng nước từ trên trời đổ xuống, tiếng nước ầm ầm vang vọng bên tai, làm cho hắn ta say mê chìm đắm.
Một cây cầu nhỏ, một gian nhà gỗ, trong nhà gỗ có dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, lựa mỏng bay lên, khiến người ta trầm luân.
Oanh!
Mạc Tu bỗng nhiên mở mắt ra!
Ngay sau đó, sâu trong đôi mắt hiện lên một vẻ kinh dị!
- Loại cảm giác này…
Mạc Tu hít sâu một hơi.
Không nhìn về Mộng Kỳ, ngược lại là quay đầu nhìn Bộ Phương ở phía xa, lúa mì kia là Nhất Phẩm Tiên Trù lấy ra.
Mộng Kỳ nhìn bộ dáng của Mạc Tu, khóe miệng nhất thời hiện lên nụ cười nhẹ đầy xinh đẹp.
- Phát hiện ra chưa… Lúa mì kia, không tầm thường đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận