Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1112: Hãy gọi ta là Sở Bái Y (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Những đệ tử thánh địa này đã quen làm mưa làm gió, tuy bị cao tầng thánh địa cấm túc trong thánh địa từ lâu, thế nhưng vừa được thả ra, là bọn hắn lại y như ngựa hoang bị đứt cương vậy.
Tuy nhiên… đây cũng không phải là thảo nguyên của bọn hắn.
Âm thanh xào rau trong phòng bếp đã ngừng lại.
Hô hấp của mọi người đều ngưng trệ, ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân nhàn nhạt vang lên.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về vị trí nhà bếp.
Trong bóng tối, một bóng người mảnh mai và gầy gò chậm rãi đi ra, cuối cùng hoàn toàn xuất hiện, dựa vào trên ván cửa.
Bộ Phương nhàn nhạt nhìn những đệ tử thánh địa này, đệ tử thánh địa cũng không khỏi nhìn về phía Bộ Phương.
- Ngươi là lão bản của tửu lâu này đúng không? Tại hạ là đệ tử Linh Kiếm Đường của Thiên Xu Thánh Địa. Ngươi mau dọn chỗ cho bọn ta. Bây giờ bọn ta muốn nếm thử tay nghề của ngươi, người trong Thiên Xu Thánh Địa bọn ta đến chỗ này của ngươi ăn cơm, chính là cho ngươi mặt mũi.
Đệ tử thô lỗ mở miệng nói.
Những đệ tử thánh địa khác dường như đã cảm nhận được cảm giác kỳ quái trong không khí, lôi kéo quần áo của đệ tử thô lỗ kia, muốn làm cho hắn ta nói nhỏ đi một chút.
Thế nhưng mà... dường như cũng không có ích lợi gì.
Đệ tử thô lỗ kia thực sự là có lòng tin tuyệt đối với Thánh Địa mà.
Bộ Phương nhàn nhạt liếc nhìn đám người, sau đó khẽ thở dài.
Đây là đệ tử của Thánh Địa sao? Nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống một lũ ngốc…
- Sở Trường Sinh, ngươi không cần cầm tấm biển nữa, lột sạch đám người này ném ra ngoài đi… ở tửu lâu này, không được gây chuyện.
Bộ Phương nhàn nhạt nói, nói xong thì xoay người tiếp tục bước vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, ánh mắt Tiểu Bạch đột nhiên sáng lên, nhưng mà bởi vì đang trong giai đoạn mấu chốt của tiến hóa, nó không động đậy.
Minh Vương Nhĩ Ha vén áo choàng, vẻ mặt cũng tràn đầy hưng phấn.
- Thiếu niên Bộ Phương, bản vương cũng có thể làm thay, bản Minh Vương lột áo là vô địch thiên hạ đó!
Nhưng lời nói của hắn ta vừa rơi xuống.
Bịch một tiếng.
Tấm bảng ngoài cửa đã được đặt xuống.
Sở Trường Sinh lắc lắc đầu đầy tóc bạc, sải bước vào trong tửu lâu.
Ông ta mặc y phục bồi bàn, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người đám đệ tử thánh địa.
Những đệ tử thánh địa kia sửng sốt, các nữ đệ tử hai mắt sáng ngời, tiểu ca ca thật tuấn tú!
- Lột sạch rồi ném ra ngoài sao? Thật hợp với phong cách của Bộ lão bản…
Sở Trường Sinh vặn vẹo cổ, chậm rãi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười đùa giỡn.
Những người khác trong tửu lâu nhìn thấy một màn này, đều cười nhạo.
Văn Nhân Thượng cũng không tức giận nữa, dựa vào trên ghế, bắt chéo chân, uống rượu trong ống trúc.
Cười cười nhìn xem những đệ tử thánh địa này đi tìm đường chết như thế nào.
Thao Thiết Cốc bây giờ, đã không còn là nơi mà những đệ tử thánh địa có thể làm mưa làm gió nữa rồi.
- Ngươi, tên tiểu bạch kiểm này! Lão tử đã sớm ngứa mắt ngươi, lại dám dụ dỗ tiểu sư muội của ta.
Đệ tử thánh địa thô lỗ nhìn thấy Sở Trường Sinh dám đứng ra, lập tức vô cùng tức giận.
Khí tức kinh khủng tràn ngập ra, hắn rút trường kiếm lên, trường kiếm rời vỏ mang theo tiếng ma sát sắc bén, chém về phía Sở Trường Sinh.
Tính tình tên đệ tử thánh địa này cũng thật nóng nảy, một lời không hợp là muốn chém giết ngay.
Ánh mắt Sở Trường Sinh lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ông ta chắp tay, chậm rãi nâng lên cổ tay, sau đó trong cái nhìn tràn đầy hoảng sợ của đệ tử thánh địa, duỗi ra hai ngón tay trắng nõn như ngọc, kẹp lấy trường kiếm.
Trường kiếm vang lên vù vù, nhưng nó không thể tiến thêm về phía trước.
Điều này…
Nhiều đệ tử thánh địa hít sâu một hơi!
Không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm này, thế mà lại mạnh như vậy!
Chỉ hai ngón tay lại bắt được một kiếm của đệ tử Linh Kiếm Đường Thiên Xu Thánh Địa?
- Ta dụ dỗ bằng năng lực của mình, ngươi dựa vào cái gì để trách ta?
Sở Trường Sinh nhàn nhạt nói, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tràn đầy mị lực, liếc mắt nhìn các nữ đệ tử kia một chút.
Các nữ đệ tử đột nhiên cảm thấy tim như bị một cái búa nhỏ đập vào.
Xoạt xoạt!
Ngón tay Sở Trường Sinh dùng sức, trường kiếm lập tức bị bóp vỡ nát.
Đệ tử thô lỗ này cảm thấy trái tim có chút ớn lạnh!
Xoẹt một âm thanh vang lên
Sở Trường Sinh vung tay lên, quần áo của đệ tử kia bị xé làm đôi…
Sở Trường Sinh có hơi xấu hổ, dường như không nghĩ tới mình vậy mà vẫn chưa lột sạch được y phục của tên này.
Ông ta vẫn còn có chút chưa thuần thục.
Nhưng vì chưa thuần thục… nên là luyện nhiều một chút là được.
Xoẹt!
Một âm thanh giòn giã vang lên, lần này, những mảnh vải vụn bay khắp bầu trời.
Một bóng người ưu nhã bị lột sạch, mặt mũi hoảng sợ che lấy thân bay ra khỏi Thao Thiết tửu lâu, rơi xuống bên ngoài, miệng gặm đầy bùn.
Những người đang xếp hàng đột nhiên kinh hãi.
Các đệ tử thánh địa trong lòng đều căng thẳng, nhưng mà bọn họ cũng chỉ nhìn thấy một bóng người bay qua, ngay sau đó, bọn họ lần lượt bay ra.
Y phục trên người đều bị lột sạch, gió lạnh phất qua.
- Còn có ta, còn có ta!
Một nữ đệ tử hai mắt sáng lên, sắc mặt đỏ bừng, siết chặt nắm đấm nhỏ, nhảy nhót tại chỗ.
Sở Trường Sinh sửng sốt.
Ngay sau đó cũng không chút thương xót, trực tiếp lột áo.
Tiếng xé rách vang lên, nữ đệ tử hai mắt mờ mịt, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ ngã văng ra ngoài.
Chỉ còn lại áo lót và quần lót.
Mọi người đều cảm thấy không nói lên lời…
Sau khi vỗ vỗ bàn tay, Sở Trường Sinh cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ông ta nghiêng người dựa trên ván cửa tửu lâu, nhìn đám đệ tử thánh địa đứng lên từ trên mặt đất xấu hổ che thân dưới, nhếch miệng cười nói:
- Tại hạ Sở Trường Sinh, bồi bàn của Thao Thiết tửu lâu, các ngươi cũng có thể gọi ta là Sở Bái Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận