Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2218: Thiên Tàng hồi sinh, treo đánh Minh Khôi lão tổ (2)

Notice: Undefined offset: 190
Trong đôi mắt của thiếu nữ giáp y tràn đầy ý lạnh lẽo.
Môi nàng ta mang theo lửa giận vô tận mà mím chặt lại.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía thân hình to lớn đang bay lơ lửng trên bầu trời kia, ánh mắt tựa như muốn phun ra lửa vậy.
- Ngươi lại dám đánh ta… vậy mà lại dám đánh vào mặt ta!
Thiếu nữ giáp y nỉ non không ngừng.
Cho dù vừa rồi đại chiến với con mụ kia thì mặt của nàng ta cũng không hề bị thương tổn một chút nào, nhưng Minh Vương Thiên Tàng vừa xuất hiện thì đã đánh một quyền chào hỏi lên trên mặt nàng ta rồi.
Điều này làm nàng ta sao có thể không tức giận được cơ chứ?
- Minh Vương Thiên Tàng… ngươi có biết mỗi một phân mỗi một tấc, mỗi một bộ phận trên thân thể này của ngươi… đều là ta gian khổ tích góp lại, chế tạo ra cho ngươi hay không?
Thiếu nữ giáp y lạnh lùng nói.
Mười hai chiếc cánh kim loại phía sau lưng chậm rãi rung động.
Hai tay Minh Vương Thiên Tàng khoanh trước ngực mà từ từ giẫm bước chân trên bầu trời.
Ầm ầm ầm!
Cung điện bên trên lôi đình hiện lên.
Lôi phạt nổ tung từng trận.
Đám lôi phạt này phụt bắn ra không ngừng đánh lên trên thân thể của Thiên Tàng, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hắn ta một chút nào.
Thậm chí Thiên Tàng còn không thi triển bất kỳ thủ đoạn gì để ngăn cản cả, chỉ bước đi không ngừng.
Mặc cho lôi phạt bổ xuống không dứt, thân thể cường hãn làm cho hắn ta không hề kiêng nể gì.
Bộ dạng lạnh nhạt này làm cho tất cả mọi người đều hít thật sâu.
Nhìn Thiên Tàng cứ tựa như đã hóa thành lôi nhân bị vướng bên trong lôi đình vậy.
- Ồ… ngươi động tay động chân với cơ thể lại còn dám lên tiếng?
Minh Vương Thiên Tàng chớp mắt, tầm mắt hắn rơi lên trên người của thiếu nữ giáp y.
Dường như hắn ta đã nhận ra thân phận thật sự của Minh Khôi lão tổ, nhưng cũng không kinh ngạc quá nhiều.
- Thân thể ngươi là của ta! Là của Thiên Minh Khôi ta!
Trạng thái của Minh Khôi lão tổ tựa như phát điên, đôi mắt nàng ta trừng lớn, đồng tử co rụt lại chỉ nhỏ cỡ bằng hạt đậu.
Nàng ta lớn tiếng rít gào.
Sau đó, cánh kim loại phía sau rung lên.
Tựa như một đạo lưu quang xông thẳng lên trời, lúc tới gần lại tăng tốc một lần nữa cứ như thuấn di vậy.
Xuất hiện trước mặt Thiên Tàng.
Đột nhiên, một chưởng mang theo sức mạnh vô tận đập xuống.
Bên trong lòng bàn tay của một chưởng này ẩn chứa sức mạnh bóp nghẹt vô cùng đáng sợ, cả hư không cũng đều vỡ tung không ngừng.
Dường như muốn bóp nghẹt thân thể của Thiên Minh Khôi!
Nhưng mà.
Tốc độ của nàng ta có nhanh, nhưng tốc độ của Thiên Tàng lại nhanh hơn.
Một chưởng đập đến.
Thiên Tàng nhẹ nhàng đánh trả lại một quyền.
Quyền chưởng va chạm với nhau.
Giống như một trận so tài không phân cao thấp.
- Động tay động chân trên cơ thể ta lại còn có lý nữa hả… từ lúc nào thân thể của lão tử lại thành của ngươi rồi?
Thiên Tàng lạnh lùng nói.
Cuốn theo lôi phạt xông thẳng tới.
Chiến đấu với thiếu nữ giáp y.
Dường như trận chiến này hơi có xu thế hành hạ đến chết, tuy rằng thực lực của Minh Khôi lão tổ có mạnh, nhưng ở trước mặt Thiên Tàng thì cũng bị đè ép đến thở không nổi.
Thậm chí có thể nói là bị ấn trên mặt đất mà đánh.
So về thăng cấp, so về sức mạnh, so về tốc độ…
Gần như Thiên Tàng nắm giữ toàn bộ thế cục.
Rầm!
Một quyền lại đập ra một lần nữa.
Đánh lên trên mặt nữ tử giáp y không sai lệch chút nào.
Nữ tử lại bị đánh rơi vào hố sâu một lần nữa.
Nhưng vừa mới bò lên.
Lại bị một bàn tay to lớn tựa như chiếc quạt hương bắt trúng đầu.
Rồi bị nhấc ra khỏi đống đổ nát.
Thiếu nữ giáp y bị Thiên Tàng cầm lấy đầu mà nhấc lên.
Trong ánh mắt cũng vẫn lạnh băng như cũ.
Nhưng mà, Minh Vương Thiên Tàng không hề nhân từ nương tay với Minh Khôi lão tổ tựa như thiếu nữ này chút nào, mặc dù đối phương là con gái.
Thiên Tàng vẫn thi triển đòn đánh điên cuồng liên tục.
Không ngừng ném thân hình nàng ta vào đủ các nơi trên mặt đất!
Thiên Tàng đã hồi sinh hoàn toàn, đã thoát khỏi gông xiềng… thực lực của hắn ta là vô địch!
Khụ khụ khụ…
Hình như thiếu nữ giáp y có hơi không cam lòng, nàng ta không ngừng vọt lên, lại liên tục bị trấn áp, bị đánh đến mức khạt máu từ trong miệng ra.
Rầm…
Một quyền của Thiên Tàng không hề cầu kỳ mà giáng xuống mặt thiếu nữ giáp y một lần nữa, đánh nàng ta rơi xuống đất mặt, máu tươi vung vãi đầy đất.
Cả mặt đất đều nổ tung, hơi thở như gợn sóng không ngừng phập phồng.
Trên bầu trời, lôi đình đang giáng xuống không dứt.
Nện lên trên người Minh Khôi lão tổ, trực tiếp đánh đến mức cơ thể nàng ta bốc lên khói xanh vấn vít.
Nhìn cung điện lôi trì trên bầu trời.
Ánh mắt của Minh Khôi Thiên Tàng chợt lóe.
Hắn ta giơ tay.
Trong tay có một bảng kim loại hiện lên phát ra một tiếng leng keng.
Trong đó có tia xạ tuyến màu đỏ bắt đầu ngưng tụ và xoay tròn không ngừng.
Xạ tuyến màu đỏ phóng lên trời cao rồi tách lôi vân ra trong nháy mắt…
Lôi trì biến mất, cung điện cũng không thấy đâu…
Một chiêu đánh cho lôi phạt tan tác.
Độ kiếp khí phách khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Xa xa.
Minh Khôi lão tổ gian nan đi ra, giáp y kim loại trên người nàng ta xuất hiện chi chít vết nứt, trong miệng và mũi có máu tươi chảy ra, cả người cũng mất đi bộ dạng thanh xuân hoạt bát, cộng với tia căm giận trong mắt lại khiến nàng ta tựa như một nữ nhân oán độc vậy.
Vết nứt sặc sỡ dày đặc trên giáp y.
Minh Khôi lão tổ trong bộ dạng thiếu nữ trừng lớn ánh mắt tràn đầy không cam lòng mà nhìn chằm chằm và Minh Vương Thiên Tàng ngạo nghễ đứng đằng kia.
Rồi lại nhìn thoáng qua Bộ Phương đang ngồi phía trước Hắc Điện.
Trong mắt, trong con ngươi… tràn đầy sự căm giận.
Nàng ta tiêu tốn biết bao nhiêu là thời gian để chắp vá, chế tạo ra Thiên Minh Khôi, cuối cùng lại làm áo cưới cho Minh Vương Thiên Tàng.
Trở thành cơ thể để hắn ta hồi sinh lại.
Điều này làm sao khiến nàng ta cam tâm được chứ.
Bên trong Hắc Điện.
Vòng xoáy đang thổi quét.
Địa Ngục Khuyển vẫn đang tiếp tục đột phá.
Có thể nói, Minh Khôi lão tổ đến đây một chuyến dường như chả làm được cái gì hết, ngược lại còn để Thiên Tàng hồi sinh.
Nàng ta chậm rãi đứng vậy từ trên mặt đất.
Minh Khôi lão tổ trong bộ dạng thiếu nữ mang theo sự tức giận nồng đậm.
Nhìn Bộ Phương, rồi lại nhìn Thiên Tàng…
Sau đó liếc mắt nhìn mọi người ở đây.
Đôi mắt chậm rãi biến thành màu đỏ đậm, biểu cảm trên mặt cũng càng thêm điên cuồng…
Tiếp đó, hơi thở phía trên cơ thể nàng ta cũng càng nóng nảy hơn, mà giáp y dày đặc vết rách kia chậm rãi tróc ra trong ánh mắt của tất cả mọi người.
- Là các ngươi ép ta… tất cả đều phải chết!
Giọng nói oán độc lạnh như băng truyền ra từ trong miệng của Minh Khôi lão tổ… vang vọng khắp toàn trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận