Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2830: Nhân Hoàng… sống lại (2)

Notice: Undefined offset: 232
Hắn đã trở lại.
Cũng nhảy vọt lên không ngừng như những con cá khác.
Ngọn lửa bên trong biển lửa bắn tung toé khắp bốn phía.
Bộ Phương nhảy nhót hết ngày này qua ngày khác.
Đàn cá bên cạnh hắn đổi từ bầy này đến bầy nọ.
Bộ Phương cảm giác như mỗi một lần hắn nhảy vọt lên đều cách Long Môn kia gần hơn vài bước.
Cuối cùng.
Chú cá Bộ Phương ngóc đầu dậy.
Cái đuôi vỗ lên trên biển lửa, một trận gợn sóng hình tròn khuếch tán rồi lan ra khắp bốn phía, cứ giống như một hồ nước tĩnh lặng bị ném một viên đá vào.
Ầm!
Thân hình Bộ Phương nhảy vọt lên.
Càng ngày càng cao, càng ngày càng cao…
Cuối cùng, hắn nhảy vào bên trong Long Môn!
Ầm!
Bộ Phương mở bừng mắt ra.
Hắn cảm thấy tất cả mọi thứ ở trước mắt đều đã thay đổi.
Hắn vẫn đứng trên chiếc thuyền nhỏ như cũ, nhưng phía trước con thuyền là một mảnh biển cả mênh mông.
Bờ biển với sắc vàng óng, Bộ Phương cây cối xanh biếc sinh trưởng phía trên đó, rất nhanh, nó đã lan tràn ra rồi tràn đầy cả tầm mắt của Bộ Phương.
Từng gốc cây lúa nước mọc lên, rất nhanh đã lớn lên rồi trở thành một cây lúa tràn đầy sức sống.
Thổi bay mây mù, trăng sáng hiện ra, nhảy vọt qua Long Môn, nhìn thấy sức sống.
Bộ Phương thở ra một hơi.
Cây lúa nước trước mắt này có lẽ là thứ được gọi là hy vọng nhỉ.
Khóe miệng Bộ Phương hơi nhếch lên.
Hắn bắt chéo tay ra sau lưng rồi bước vào bên trong cánh đồng lúa nước vàng óng tràn đầy khắp cả núi đồi kia.
Hắn cầm Long Cốt Thái Dao, cắt lấy cành lúa một cách thành thạo, đập nát rồi lấy hạt gạo óng ánh ra…
Hạt gạo đó màu xanh biếc, sáng long lanh đến thần kỳ, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy nó cứ như có thể nhìn thấy tia lửa đang lay động bên trong cây lúa nước kia vậy.
Đây là loại hạt gạo không giống như bình thường, đây là hạt gạo tượng trưng cho hy vọng.
Bộ Phương có hơi hoảng hốt.
Cá vượt Long Môn cũng cảm động lây giống như bản thân chúng có được vậy.
Thật ra con đường Trù Thần là một chiếc Long Môn tối cao, con đường này… Vô cùng gian nan, phải có được sự tự tin và kiên định trước nay chưa từng có mới có thể tìm thấy được niềm hy vọng kia.
Lần này, chuyến đi tìm kiếm hy vọng bên trong Tân Hỏa cứ như thể là một lễ rửa tội cho linh hồn của Bộ Phương.
Bộ Phương mê mang mờ mịt trước kia đã bị gột rửa hoàn toàn, bây giờ còn lại chỉ có Bộ Phương với sự kiên định vô cùng tận…
Rầm…
Bộ Phương lấy nồi Huyền Vũ ra, bày nồi ra nấu cơm.
Đổ hạt gạo trong suốt vào nồi Huyền Vũ.
Tân Hỏa tự động bùng cháy lên bên dưới nồi Huyền Vũ.
Khóe miệng Bộ Phương cong lên, hắn vươn tay.
Ngọn lửa rừng rực chui vào trong trong nồi như thể nước chảy, bao trùm lấy hạt gạo trong suốt tựa như ngọn lửa chảy xuôi.
Bộ Phương ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng mà đợi cơm chín.
Đây là một quá trình rất lâu, không biết đã trôi qua biết bao nhiêu năm tháng.
Cuối cùng Bộ Phương cũng đợi được tới khi cơm chín.
Bộ Phương cảm giác như mình đã đợi từ khi còn thanh niên đến trung niên luôn rồi…
Thời gian đã khắc họa khe hở năm tháng vô tình trong lòng hắn.
Đinh…
HÌnh như có tiếng chuông đồng vang vọng khắp khoảng không.
Cuối cùng Bộ Phương cũng mở mắt ra.
Hắn mở nắp nồi Huyền Vũ.
Hơi nóng hầm hập trắng toát bốc lên vù vù từ bên trong nồi Huyền Vũ kia…
Mùi thơm phưng phức tản ra.
Hạt gạo trắng nõn, trắng đến thanh khiết, trắng đến không chút tỳ vết, trắng cứ tựa như viên ngọc thạch trân quý nhất trên thế gian vậy.
Hắn lấy một cái bát sứ Thanh Hoa ra.
Bộ Phương múc đầy một bát cơm.
Độ cong của cơm tuyệt đẹp, khoảng cách giữa mỗi một hạt cơm đều vô cùng hoàn mỹ, xốp giòn mà lại thơm nức mũi.
Ánh mắt Bộ Phương vô cùng phức tạp.
Có thể nói, đây là món ăn mà Bộ Phương nấu được ngon nhất từ trước đến nay.
Nói đến cũng buồn cười, món ăn ngon nhất lại là một bát cơm tẻ không có bất kỳ kỹ thuật nào cả.
Chẳng qua chỉ có bản thân Bộ Phương là biết trong bát cơm này đã gánh vác biết bao nhiêu thứ.
Bộ Phương cầm bát cơm lên, hắn không biết thời điểm tiếp theo hắn nấu ra được món ăn cấp bậc này là khi nào nữa.
Bộ Phương có loại cảm giác, ngay một khắc khi hạt gạo này chín, bỗng nhiên Bộ Phương cảm thấy như mình đã thật sự trở thành Trù Thần rồi vậy.
Đứng ở đỉnh vinh quang của Trù Đạo mà quan sát hết thảy mọi thứ.
Nhưng khi hắn mở mắt thì nó lại chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi.
Nồi Huyền Vũ biến mất.
Tân Hỏa cũng đã tiêu tán.
Nhưng bát cơm trong tay Bộ Phương lại không mất đi.
Ngọn lửa quen thuộc bùng cháy khắp không gian.
Xa xa, Toại Nhân Thị đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Dường như ông ta đã cảm nhận được Bộ Phương trở về, Toại Nhân Thị mở mắt ra, khóe miệng ông ta cong lên thành một nụ cười.
Mái tóc ông ta trắng bệch, nếp nhăn trên mặt rung rung, trong nháy mắt khi nhìn thấy Bộ Phương lại vô cùng hiền lành.
- Hài tử… Ngươi trở lại rồi à.
Toại Nhân Thị nhìn Bộ Phương mà nói.
Bộ Phương gật gật đầu.
Hắn bưng cơm đi tới rồi đưa nó cho Toại Nhân Thị.
- Hy vọng của Tân Hỏa mà ta muốn ngươi đi tìm, có rồi sao?
Toại Nhân Thị nói.
Bộ Phương không nói gì, hắn vẫn dâng bát cơm đến.
Toại Nhân Thị vẫn cười vô cùng ôn hòa.
Nhưng ông ta lại không nhận lấy bát cơm trong tay Bộ Phương.
- Hy vọng của Tân Hỏa đâu?
Toại Nhân Thị nói.
Bộ Phương không nhúc nhích, tay hắn vẫn cầm bát cơm.
Ngay sau đó.
Toại Nhân Thị vốn hiền lành đột nhiên thay đổi, ông ta lập tức trở nên khủng bố như một tên ác ma, ngọn lửa quanh người ông ta cũng tối đen như mực!
Bộ Phương rất bình tĩnh mà nhìn Toại Nhân Thị đã thay đổi, hắn khẽ thở dài một hơi.
- Đây chính là hy vọng của Tân Hỏa.
Bộ Phương nhẹ giọng nói.
Bát cơm trắng bóng kia lập tức bùng phát ra thần mang vô tận, bên trên còn có luồng khí trắng như ngọc thạch đang từ từ hóa thành hợp chất.
Đó là… Hỗn Độn Khí.
Ầm!
Toại Nhân Thị táo bạo mà khủng bố biến mất.
Cảnh tượng.
Chỉ còn lại có hình ảnh mà Bộ Phương quen thuộc.
Toại Nhân Thị ngồi xếp bằng ở xa xa, cúi thấp đầu xuống.
Nhánh cây Toại Mộc vác lên trên vai, hai cánh tay ông ta treo ở trên đó.
Hai đầu mút của nhánh Toại Mộc có hai cái đầu của Hồn Ma giắt bên trên.
Hai cái đầu đó đang gào thét với Bộ Phương với vẻ hung ác và dữ tợn.
Bộ Phương bưng bát cơm.
Đi tới trước người Toại Nhân Thị.
Về phần hai cái đầu Hồn Ma đang giãy giụa không ngừng kia, dường như muốn cắn xé Bộ Phương ra vậy.
- Ồn ào.
Bộ Phương lạnh nhạt.
Sau đó, hắn giơ tay lên.
Một ngọn lửa màu đỏ lập tức bùng lên trong lòng bàn tay hắn.
Hắn gập tay lại rồi bắn ra, ngọn lửa nhảy vọt lên trên đầu của hai vị Hồn Ma rồi đốt cháy chúng thành tro tàn…
Thiêu đốt hai cái đầu Hồn Ma giống như một chuyện không đáng để Bộ Phương nhắc tới vậy.
Mà kế tiếp.
Hắn thật cẩn thận mà đút cơm trắng vào trong miệng của Toại Nhân Thị.
Một muỗng rồi lại một muỗng, vô cùng nghiêm túc và tỉ mỉ.
Cơm được đút vào trong miệng, trong nháy mắt, hạt gạo đã hóa thành dòng khí lưu hỗn độn… rồi chui vào trong thân thể của Toại Nhân Thị.
Rất nhanh, một bát cơm đã thấy đáy.
Ầm!
Dường như có một tiếng động như tiếng trống chiều chuông sớm vang vọng khắp không gian.
Thân hình đang cúi đầu xuống của Toại Nhân Thị hơi run lên.
Máu huyết vốn đã cạn khô trong cơ thể ông ta chậm rãi chảy xuôi lên, cuối cùng biến thành lao vùn vụt như một dòng sông lớn.
Bộ Phương bắt chéo tay ra sau lưng rồi lui về phía sau hai bước mà nhìn Toại Nhân Thị.
Ngọn lửa không gian, ngọn lửa bùng cháy.
Sau đó, Toại Nhân Thị đã rũ đầu xuống, chầm chậm ngẩng đầu lên lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận