Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1638: Bộ Trù Thần Sáo Trang thứ tư, Bạch Hổ… (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Đã lâu không gặp… sâu róm nhỏ, rùa già và chim nhỏ…
Bạch Hổ lên tiếng.
Giọng nói vô cùng khàn, tựa như một thanh dao nhỏ sắc nhọn ma xát trên mặt đất phát ra tiếng vậy.
- Ngươi gọi ai là sâu róm nhỏ hả?!
Hoàng Kim Thần Long nổi giận!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, thân thể cao lớn quay cuồng tựa như muốn nhấc một đợt sóng cuộn lên.
Khóe miệng bạch hổ hơi nhếch lên, ánh mắt nó dường như tuôn ra ý khinh thường.
- Cáu rồi hả? Quả nhiên thừa nhận mình là sâu róm nhỏ?
Bạch Hổ khàn khàn nở nụ cười.
Cuối cùng nó cũng không để ý tới Hoàng Kim Thần Long đang cáu kỉnh nữa, ánh mắt nó rơi lên trên người Bộ Phương.
Bộ Phương lập tức cảm nhận được dường như không khí xung quanh mình đều bị giảm bớt đến mất tăm mất tích.
Rầm!
Chỉ trong chớp mắt.
Bạch Hổ biến mất tại chỗ.
Tinh Thần Hải phát ra tiếng rít gào đầy kiềm nén.
Ngay sau đó.
Bạch Hổ xuất hiện ngay trước mặt Bộ Phương, móng vuốt hổ thật lớn trôi nổi phía trên đỉnh đầu hắn.
- Kí chủ… chính là tên nhóc ngươi đây sao?!
Con ngươi Bạch Hổ trừng lớn, nó nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Cuồng phong quét đến khiến cho mấy sợi tóc của Bộ Phương không ngừng bay phất phơ.
Bộ Phương thở ra một hơi thật sâu:
- Là ta.
- Ngươi chính là khí linh của Trù Thần Sáo Trang thứ tư đó sao?
- Không sai, ta chính là khí linh của Bạch Hổ Thiên Táo… Bạch Hổ.
Bạch Hổ nói với vẻ thản nhiên, dường như nó có chút hứng thú mà nhìn Bộ Phương.
- Trong Trù Thần Sáo Trang… Ta chủ yếu là giết chóc, ngươi có hứng thú chinh chiến thiên hạ cùng ta hay không?
Bạch Hổ nhếch miệng mà nói.
Bên trong miệng hổ của nó dâng lên một ngọn lửa màu trắng.
- Chinh chiến thiên hạ? Không có hứng thú…
Vẻ mặt Bộ Phương không có cảm xúc mà nhìn Bạch Hổ, hắn nói với vẻ thản nhiên.
Bạch Hổ Thiên Táo, xem ra bộ Trù Thần Sáo Trang quả nhiên là Tháo Đài…
Bộ Phương nhếch khóe miệng.
Chỉ có điều, dường như khí linh của Bạch Hổ Thiên Táo này có hơi cá tính.
- Không chinh chiến thiên hạ, vậy ngươi có khác gì cá mặn đâu chứ? Bây giờ bản hổ quét một cái là ngươi chết tươi!!
Một tiếng hổ gầm vang lên, dường như lời nói của Bộ Phương đã chọc giận Bạch Hổ, khiến cho nó vung móng vuốt hổ lên mà quét về phía hắn.
Không gian của Tinh Thần Hải bị kiềm nén không ngừng nổ tung lên.
Bộ Phương nhíu mày, hắn không hề nhúc nhích.
Quả nhiên, cuối cùng móng vuốt của Bạch Hổ bay lơ lửng trên đỉnh đầu của Bộ Phương mà không rơi xuống.
- Ta là kí chủ… ngươi dám giết ta?
Bộ Phương nói với vẻ thản nhiên.
Bạch Hổ chậm rãi thu móng vuốt lại.
- Tốt lắm, rất có dũng khí, chỉ có điều…
Bạch Hổ nở nụ cười, nó chậm rãi xoay người tìm một vị trí mà nằm úp sấp xuống, ngọn lửa màu trắng quanh thân nó đang thiêu đốt hừng hực.
- Bạch Hổ ta đã trải qua nhiều giới kí chủ như vậy rồi… đều chết sạch hết, cái thằng nhóc như ngươi… cũng sống được bao lâu đâu.
Bạch Hổ thản nhiên mà nói.
Phía xa xa.
Chu Tước, Thần Long, Huyền Vũ đều trầm mặc.
Bọn họ không thể không thừa nhận, điều Bạch Hổ nói là sự thật.
- Bạch Hổ… tiểu kí chủ này… có thể sẽ tạo ra kỳ tích đó.
Chu Tước bỗng lên tiếng.
Nhưng Bạch Hổ chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Tước một cái, rồi hừ một tiếng, sau đó thì nhắm mắt hổ lại, không nói lời nào nữa.
Mà Bộ Phương thì cau mày, kí chủ các thời đại đều chết hết rồi.
Con Bạch Hổ này không có lòng tin với hắn.
Chẳng qua thì Bộ Phương cũng không thèm để ý, không có lòng tin, vậy thì bồi dưỡng ra lòng tin, Bộ Phương hắn… cũng không chết dễ dàng như vậy đâu.
Hắn khoanh tay, nhìn thoáng qua Bạch Hổ thật sâu, Bộ Phương bèn rời khỏi không gian của Tinh Thần Hải.
Mở mắt ra.
Ý thức của Bộ Phương quay về lại cơ thể.
- Bây giờ… mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng tiến vào không gian Tiên Thụ rồi nhỉ.
Giọng nói ôn hòa mà dễ nghe của Mộng Kỳ thành chủ quanh quẩn bên tai Bộ Phương.
Nói xong, trong tay nàng xuất hiện một tấm ngọc phù màu xanh biếc, chính giữa ngọc phù có vẽ một gốc cây nhỏ.
Tấm ngọc phù kia bị bóp nát, một trận pháp hình tròn cỡ bằng bàn tay xoay tròn bên trong lòng bàn tay nàng.
Cuối cùng bị nàng bấm tay bắn ra ngoài, dừng ở phía trên đỉnh đầu của mười vị Tiên Trù, bao phủ lấy đám người Bộ Phương.
Bộ Phương ngẩng đầu lên, hắc bào nhân cũng ngửa cổ.
Tiên Trù khác cũng đều ngẩng đầu, cho dù là Lục Nhất đã mất hết can đảm cũng ngước nhìn.
Nhìn về phía trận pháp phía trên đỉnh đầu kia.
Quang hoa màu xanh biếc chói mắt.
Lập tức nở rộ ra!
Ngay sau đó, Bộ Phương cảm thấy trước mắt hoàn toàn bị quang mang của trận pháp kia bao phủ lấy.
Vèo…
Quang mang chói mắt làm cho người ta không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Dường như cơ thể quay cuồng một hồi.
Lúc Bộ Phương cảm thấy hào quang yếu dần đi, hắn mở mắt ra.
Ánh vào mi mắt chính là… trời xanh mây trắng, trên bầu trời còn có ánh mặt trời nóng hừng hực đang bắn ra hào quang.
Ánh nắng mặt trời ấm áp phóng xuống, chiếu lên trên người Bộ Phương, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thích ý.
Đã rất lâu rồi từ khi đến Tiên Trù Giới, Bộ Phương không được trầm mình dưới ánh nắng.
Loại cảm giác thoải mái này làm cho hắn có hơi hoài niệm.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Bộ Phương tập trung ở phía xa xa.
Ở đằng kia, Bộ Phương nhìn thấy một gốc cây đại thụ chọc trời, hình dáng giống với Tiên Trù của Tiên Trù Giới, nhưng lại nhỏ bé hơn rất nhiều so với Tiên Thụ cao ngút trời kia.
Nhưng một gốc cây đại thụ bình thường, nhiều cành trên cùng lớn hơn một chút.
Đại khái cũng cao cỡ mười mét mà thôi.
Rầm rầm…
Gió nổi lên.
Lá cây trên cây đại thụ lay động, ngay sau đó, lá cây lập lòe ánh sáng kia bắn ra từng đạo hàm ý.
- Đây là không gian Tiên Thụ sao? Vậy chắc hẳn là cái mà bọn họ gọi là Ý Chí Thiên Đạo nhỉ… một gốc cây đại thụ chọc trời? Lúc trước chắc là Cẩu gia đã gặm gốc cây này một cái rồi nhỉ?
Bộ Phương thầm thì.
Hắn nhìn quanh bốn phía, các Tiên Trù ở xung quanh khác đều biến mất không thấy đâu, chắc là đã rải rác khắp nơi trong không gian Tiên Thụ rồi.
Nhưng Bộ Phương cũng không để ý đến điều này.
Hắn động ý niệm một cái.
Lập tức có một ngọn lửa màu trắng thoát ra trước người.
Ngọn lửa kia vừa bốc lên đã bắt đầu xoay tròn nhanh như gió, rất nhanh, một hư ảnh mơ hồ hiện lên.
Grao!
Một tiếng hổ gầm vang vọng, tinh thần của Bộ Phương cũng có hơi kinh sợ.
Ngay sau đó, một tòa Tháo Đài màu trắng không biết được chế tác bằng vật liệu gì hiện lên trước mặt Bộ Phương.
Rầm!!
Tháo Đài nện lên trên mặt đất, nặng nề đến mức khiến cho mặt đất rung mạnh.
Tâm thần của Bộ Phương cũng run lên.
- Đây là Trù Thần Sáo Trang thứ tư… Bạch hổ… Tháo Đài…
Nhìn thấy Tháo Đài, Bộ Phương hít một ngụm khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận