Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1088: Tiểu Cáp, ra tay đi! (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xung quanh Yến Thành có mười hai tên thủ vệ cũng triển khai trận pháp, năng lượng tán ra. Trên đỉnh đầu bọn họ đều hội tụ những ảo ảnh to lớn.
Trong tay những ảo ảnh kia cầm cây giáo dài, miệng gào thét.
- Ông chủ Bộ… được chứ?
Hồi lâu sau không nghe được câu trả lời của Bộ Phương.
Yến Thành giận dữ, đôi mắt ngưng tụ, trực tiếp chất vấn.
Âm thanh như sấm sét như nổ tung toàn bộ quán ăn.
Trên lầu hai, khuôn mặt lgl nghẹn đỏ bừng, trong đôi mắt phát ra vẻ phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.
Bộ Phương nhăn mày lại, từ từ nhắm mắt, Tinh Thần Hải đang sôi trào. Vô số sợi tơ quấn lấy tâm Thao Thiết.
Giờ phút này hắn nào có lòng dạ thảnh thơi để trả lời Yến Thành, đương nhiên không thèm để ý.
Nhưng mà, Yến Thành được một bước lại lấn tới một bước, không ngừng phát ra âm thanh chấn động.
Thực ra cũng là Yến Thành đang thăm dò.
Hắn cũng đang cảnh giác Minh Khư Sinh Linh đã phá tan phân thân của Thánh Sư.
Hắn đang thăm dò xem phải chăm Minh Khư Sinh Linh đó đang ở trên lầu.
Lời nói của hắn mang theo năng lượng cùng mục đích thăm dò.
Nghe thấy nhiều âm thanh như vậy, Bộ Phương vẫn không có động tĩnh gì. Nụ cười trên miệng Yến Thành càng rộng.
- Ông chủ Bộ, có lẽ là ngươi không biết. Thương thế trên người tên Sở Trường Sinh kia là do tại hạ gây ra. Tại hạ muốn Sở Trường Sinh phải chết, thì hắn nhất định phải chết! Ngươi muốn dùng tâm Thao Thiết cứu hắn, cũng là lãng phí… không bằng giao cho tại hạ, còn có thể có ích lợi!
Ầm ầm!
Giọng Yến Thành vang vọng trên lầu hai.
Đôi mắt lgl đỏ hoàn toàn, tên tiểu tử này khinh người quá đáng!
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nồi Huyền Vũ, nhìn tâm Thao Thiết đang chìm trong đó, nhất định phải thành công, cứu sống đại trưởng lão!
Nhất định không thể để cho tên kia tiếp tục càn rở!
Bộ Phương nhíu mày thật chặt, tâm thần sôi trào, nhiệt độ ở toàn bộ lầu hai đều tăng lên.
Tiểu Nha ôm thật chặt Tiểu Hoa, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Tiểu U nghiêng người dựa vào một bên, đôi mắt lạnh nhạt.
Minh Vương Nhĩ Cáp nhàm chán vuốt vuốt ngón tay.
Đông!
Bỗng nhiên.
Yến Thành di chuyển một bước.
Toàn bộ Vảy Ngọc Quán đều run lên, trong lòng tất cả mọi người cũng nhảy lên theo!
- Ông chủ Bộ đã không trả lời tại hạ, vậy thì tại hạ cũng chỉ đành tự mình lên lầu bàn bạc với ông chủ Bộ một phen.
Yến Thành vừa cười vừa nói, cả người hắn cười ha hả phóng ra một bước lại một bước,
Thân hình bay lên không muốn phi tới lầu hai.
Đôi mắt đóng chặt đột nhiên mở ra. Trong mắt hắn thâm thúy vô cùng, giống như có sóng biển hung tợn, Tinh Thần Lực hung tợn khiến Bộ Phương cảm thấy cả người có chút hoa mắt váng đầu.
- Cút!
Bộ Phương hé miệng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía kia, hét dài một tiếng.
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Sắc mặt Yến Thành trong phút chốc cũng vô cùng dữ tợn.
- Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần… đúng là muốn chết!
Xoẹt!
Trường cung trong tay Yến Thành được kéo đến cực hạn.
Ngay sau đó.
Tay buông lỏng, một mũi tên màu đen xé không khí lao phi tốc về phía Bộ Phương.
Mũi tên không tiếng động, tốc độ rất nhanh, mắt thường không thể nào nắm bắt được.
Rất nhiều người đều nín thở, cảm thấy run rẩy.
Ánh mắt Bộ Phương trong vắt, sợi tóc bay lên, sợi dây nhung buộc tóc cũng đứt đoạn.
Xoẹt!
Khi mũi tên màu đen kia chỉ cách đầu Bộ Phương một tấc thì đột nhiên ngừng lại, không mảy may tiến lên một chút nào nữa.
Giờ phút này xung quanh Bộ Phương đều tràn ngập Tinh Thần Lực nồng đậm. Tinh Thần Lực này sắp hóa thành thực chất.
Mũi tên màu đen kia của Yến Thành bị Tinh Thần Lực của Bộ Phương trói chặt, không thể tiến thêm.
Mắt hắn sáng như đuốc, nhìn thấy một màn này cũng có chút kinh hãi.
- Không hổ là ông chủ Bộ, quả nhiên có chút lợi hại! Nhưng trong mắt tại hạ ngươi cũng chỉ như Sở Trường Sinh, đều là con kiến hôi!
Uỳnh!
Yến Thành lại một lần nữa kéo cung, sau đó vạn mũi tên bắt đầu bắn ra, phi tới hướng thẳng về phía Bộ Phương.
Cũng một chiêu này đã chặt đứt sinh cơ của Sở Trường Sinh, chỉ để lại một hơi tàn.
Bây giờ… một chiêu này lại được xuất ra!
Trong mắt Tiểu Nha tràn ngập sự phẫn nộ.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh nhạt, hắn chậm rãi nhắm mắt lại. Tâm thần lại một lần nữa trào lên, quấn chặt tâm Thao Thiết.
Hắn nhàn nhạt mở miệng.
- Tiểu Cáp, ra tay đi! Năm cây Lạt Điều đổi lấy sự ra tay của ngươi. Không được đánh chết, giữ lại mạng của hắn để cho Sở Trường Sinh…
- Ta muốn hắn cảm nhận được cái gì gọi là… tuyệt vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận