Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1126: Ngươi không thể ăn hiếp nàng (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thỉnh thoảng bà sẽ tìm Bộ Phương tán dóc mấy câu.
Bộ Phương nếu như có thời gian thì sẽ trả lời mấy câu, nếu không có thời gian, dĩ nhiên là không rảnh để ý.
Trong mấy ngày nay, Sở Trường Sinh đã dần quen với thân phận của một người phục vụ.
Sau khi Ngọc Hằng Thánh Sư sợ hãi bỏ đi, hắn ta chưa bao giờ đến tửu lâu nữa, điều này khiến bà lão có phần bất ngờ.
Theo suy luận của bà lão, Ngọc Hằng Thánh Sư hẳn là đã nếm chút khổ sở rồi mới rời đi, nhưng lần này, dường như bà đã nhầm, Ngọc Hằng Thánh Sư lão nhân kia chẳng qua đã sợ hãi bỏ đi chỉ sau một lần bị tát vào mặt.
- Có lẽ vì liên quan đến những tồn tại cấm kỵ... thiên cơ thuật của lão nhân ta cũng không quá hiệu nghiệm.
Bà lão cười cười húp một ngụm canh đậu hũ đầu cá thơm phức.
Bà cụ có vẻ đặc biệt thích món canh đậu hũ đầu cá, lần nào đến cũng phải gọi món này.
Công việc buôn bán của ngày hôm nay đã kết thúc.
Sở Trường Sinh lắc đầu đầy tóc bạc, kéo một cái ghế, ngồi ở bên cạnh bà lão tán gẫu.
Trải qua mấy ngày nay sống chung, Sở Trường Sinh phát hiện bà lão thật là có chút khó lường, dường như có thể nhìn thấu hết thảy, hơn nữa kiến thức cũng vô cùng uyên thâm, chuyện gì cũng có thể nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Tiểu U đang bưng một ly nước ô mai, ngồi trên thuyền U Minh cùng Tiểu Hoa, hai người một lớn một nhỏ đung đưa đôi chân trắng nõn nhẹ nhàng nhấm nháp nước ô mai thơm lừng.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của bà lão quét qua hai người, mí mắt bất giác nhảy lên.
Bà lão đương nhiên biết cô gái U Minh kia, cũng không để ý nhiều, nhưng cô nhóc bên người nàng mới là người khiến bà khiếp sợ.
Khí tức bên người cô nhóc đó không kém gì so với tồn tại cấp giáo chủ.
Hơn nữa, khí tức kinh khủng của linh thú rất đáng sợ, khiến bà không nhịn được phải nhấp một ngụm canh đậu hủ đầu cá để trấn tĩnh.
Nàng vẫn chỉ là một cô nhóc . . Bà lão trong lòng khiếp sợ.
Những người trong tửu lâu này đều là những kẻ biến thái!
Bộ Phương bước ra khỏi bếp, sau khi lấy khăn trắng lau vết nước trên tay, hắn cũng đến chỗ bà lão.
Sau khi gật đầu với bà lão, hắn kéo ghế ngồi xuống và nghỉ ngơi một lúc.
Bà lão cười nói:
- Các món ăn của Bộ lão bản thực sự rất ngon ... Điều hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời ta là khi ta sắp chết mới tới đây nếm được các món ăn của Bộ lão bản, cảm thấy thật tiếc nuối."
Bộ Phương sờ cằm một cái, nhìn về phía bà lão:
- Nếu thích, vậy thì ăn nhiều một chút.
- Cuộc đời ngắn ngủi lắm, hãy tận hưởng khi có thể...
Sau khi suy nghĩ, Bộ Phương nói thêm một câu.
Nghe lời này, bà lão ngay lập tức cười phá lên.
Sở Trường Sinh không khỏi chế nhạo một câu.
Cẩu gia đang nằm dưới gốc cây Ngộ Đạo cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Bà lão mỉm cười nói:
- Bộ lão bản, đời này của lão thân đã rất dài, trải qua gần một nghìn năm vui vẻ cũng đủ rồi.
Bộ Phương nhường mày, không nghĩ tới bà đã sống được một nghìn năm, đây là muốn thành tinh sao.
- Sinh mạng không ngừng, niềm vui bất tận...
Bộ Phương nói:
- Thức ăn ngon là vô tận và niềm vui mà nó có thể mang lại cho ngươi cũng là vô tận.
- Bộ lão bản nói có lý, lão thân hiểu rồi, đa tạ Bộ lão bản mấy ngày nay chiêu đãi...
Da mặt bà lão co rúm lại, cầm lấy chiếc nạng đứng lên run rẩy.
Bộ Phương và Sở Trường Sinh đều nhìn bà lão.
- Lão thân rời nhà nhiều ngày, cũng đến thời điểm trở về. . . Nếu không, ngôi nhà của lão thân cũng sẽ không còn nữa.
Bà lão thanh toán nguyên tinh, sau đó chắp một tay ra sau lưng, anh run rẩy đi về phía cửa.
Không còn nhà ư?
Sở Trường Sinh cau mày.
- Bà bà, có cần giúp đỡ không?
Sở Trường Sinh vén vài sợi tóc bạc trên trán ra rồi hỏi.
- Ngươi không giúp được, không còn nhà, đây là số mệnh. . . Tuy nhiên, lão thân cho Sở đại trưởng lão một lời khuyên chân thành.
- Ta đã không phải là đại trưởng lão của Thao Thiết Cốc.
Sở Trường Sinh nghiêm túc nói.
Bà lão sửng sốt một chút, cười một tiếng:
- Bất kể như thế nào, ở trong tửu lâu này đi, nơi này và ngươi có cơ duyên. . .
Lời nói của bà lão khiến Sở Trường Sinh cau mày lại.
Bà lão nghiêng đầu nhìn về phía Bộ Phương:
- Bộ lão bản, bắt đầu từ ngày mai, bà lão ta sẽ không thể nếm thử các món ăn của Bộ lão bản, nhưng cháu gái của ta sẽ tới. Đến lúc đó, hy vọng Bộ lão bản sẽ tiếp đãi tốt.
Bộ Phương ngẩn người: "Được."
Bà lão chống gậy xuống đất, quay đầu lại, cười nghiêng ngả:
- Không được bắt nạt nàng.
Mặt Bộ Phương không cảm xúc.
Sau đó, bà lão rời khỏi tửu lâu với một tràng cười sảng khoái, dáng người càng lúc càng dài dưới ánh mặt trời lặn ...
- Bộ lão bản, ngươi cũng không thể bắt nạt cháu gái của bà lão đâu.
Sở Trường Sinh quay đầu qua, nghiêm túc nói.
Bộ Phương liếc mắt nhìn Sở Trường Sinh một cái, Sở Trường Sinh ngay lập tức cười to quay trở lại trong phòng.
. . .
Lối vào Thao Thiết Cốc.
Hai bóng người chậm rãi bước tới.
Một dáng hình mặc đồ trắng, nhìn tựa như tiên giáng trần.
Một người khác thì đang ưỡn ngực, không ngừng rót rượu vào miệng, uống xong vẫn còn dính một chút rượu ở khóe miệng.
- Thao Thiết Cốc! Mạc Lưu Cơ của ngươi đã đưa Thánh Nữ Điện Hạ tài giỏi trở về rồi đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận