Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1068: Sở Trường Sinh nổ quần (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tóc Sở Trường Sinh đều dựng thẳng, khuôn mặt hồng lại như có thể nhỏ ra máu, tràn ngập vẻ hưng phấn.
Hắn đập bàn một cái, đứng thẳng lên.
Tất cả mọi người đều hô lớn.
- Lại nổ quần áo, đại trưởng lão lại bị một món ăn chinh phục đến mức nổ áo, thực sự là không dễ dàng gì!
- Nhìn kia, canh kia cũng là mỹ vị, phản ứng của Sở trưởng lão có chút kịch liệt quá rồi!
- Nổ áo? Các ngươi nhìn kĩ đi! Không chỉ là nổ áo đâu!

Thông qua hình ảnh chiếu qua trận pháp, thái độ của ban giám khảo khiến mọi người đều kinh sợ, nhao nhao nghị luận ầm ĩ.
Có thể làm cho Sở Trường Sinh nổ áo, tất cả mọi người đều đưa ra kết luận. Đầu bếp bình thường không thể khiến Sở Trường Sinh nổ áo được, nếu có thể chỉ là hơi nới ra thôi.
- Ôi! Mỹ vị!
Sở Trường Sinh hưng phấn cười ha hả, một hơi uống cạn Phật Khiêu Tường. Một tiếng vang lớn, nện chén sứ Thanh Hoa lên bàn.
Bộ Phương nhìn thế khóe miệng co lại, mặt tê rần.
Đây chính là bát sứ Thanh Hoa mà hắn thích nhất… cứ thế bị cái lão đầu kia ném hỏng.
Xoẹt!
Lại là một tiếng vải bị rách.
Tất cả mọi người đều sửng sốt quay đầu nhìn về phía đại trưởng lão, trừng to mắt.
ở đó, Sở Trường Sinh đứng thẳng tắp, nửa người trên chỉ còn từng tia vải, mà quần bên dưới… cũng nổ rồi.
Chỉ để lại quần lót màu trắng!
Đại trưởng lão… con mẹ nó nổ quần?
Nổ ảo còn chưa đủ… thế mà lại nổ cả quần?
Tất cả mọi người yên lặng hồi lâu sau đó thì như vỡ tổ. Ai cũng không ngờ rằng đại trưởng lão còn nổ quần!
Chẳng lẽ mỹ thực này còn kinh khủng hơn thứ có thể nổ áo Sở Trường Sinh sao?
Hô…
Tất cả mọi người đều thở sâu một hơi, như thở ra sự chấn kinh trong lòng.
Mộc Chanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Trường Sinh, canh của nàng chỉ làm cho Sở Trường Sinh nổ áo. Thế mà Phật Khiêu Tường của Bộ Phương lại làm cho Sở Trường Sinh nổ áo lẫn nổ quần…
Không thể nghi ngờ gì nữa, thái độ của Sở Trường Sinh đã chứng minh, đồ ăn của nàng, bại rồi.
Lưu Gia Lý trầm mặc, tuy hắn có quan hệ rất tốt với Mộc Chanh, nhưng hắn lại là người công chính nghiêm túc.
Canh của Mộc Chanh không tệ, nhưng Phật Khiêu Tường của Bộ Phương như một thanh giáo sắc bén, xé rách lỗ hổng trong món canh hoàn mỹ của Mộc Chanh.
Lỗ hổng này phá ra, cái gọi là hoàn mỹ cũng tứ phân ngũ liệt!
Mộc Chanh, thua.
Giờ phút này Văn Nhân Thượng cũng uống xong Phật Khiêu Tường, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt có chút mê say.
Vì sao có thể ngon như vậy. Mùi vị của nguyên liệu nấu ăn kết hợp với nhau vô cùng hoàn mỹ, trong tích tích có thể lấy được cảm giác hưởng thụ, triệt để bị món ăn của Bộ Phương vây hãm.
Thật khiến người ta say mê.
Lục trưởng lão uống xong, nằm trên ghế, cũng không muốn nhúc nhích. Chỉ còn lại thời gian hưởng thụ sau khi ăn Phật Khiêu Tường.
Người thả câu Chu Thành còn đang chậm rãi uống canh Phật Khiêu Tường.
Càng uống, đầu mi hắn càng nhăn lại, thân thể bị ép lên to mấy phần.
Thực lực của Bộ Phương… thực sự quá mạnh!
Mạnh đến mức Chu Thành cũng cảm thấy có mấy phần không tự tin.
Nếu như trù đấu… hắn có thể thắng không?
Hắn đến một chút tự tin cũng không có. Chỉ một món Phật Khiêu Tường này cũng khiến tự tin của Chu Thành sụp đổ.
Tất cả thái độ của ban giám khảo đều được chiếu qua trận pháp.
Kết quả không cần nói cũng đã biết.
Toàn bộ Phương Hiên Các đều trầm mặc.
Không ai dự tính được kết quả sẽ thế này, tất cả mọi người đều cho rằng Mộc Chanh sẽ thắng.
Bởi vì canh của Mộc Chanh, hẳn không có ai là đối thủ.
Thế nhưng Bộ Phương này là cái quỷ gì? Phật Khiêu Tường này là cái quỷ gì?
Tại sao lại khiến canh của Mộc Chanh cũng phải phai mờ? Còn khiến đại trưởng lão sút chút nữa nổ cả quần lót…
Ban giám khảo đã nhất trí quyết định, người thắng lần trù đấu này là Bộ Phương.
Canh của Mộc Chanh rất ngon, nhưng Phật Khiêu Tường của Bộ Phương còn ngon hơn!
Mộc Chanh như mất hồn, khuôn mặt không thể tin ổi.
Nàng vô cùng tự tin, cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thua, bởi vì nàng am hiểu nhất là canh nên mới lấy ra đấu.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, dù là nấu canh.
Nàng vẫn thua.
Hơn nữa còn thất bại triệt để…
Vì sao lại thất bại?
Mộc Chanh mở mắt ra, đôi mắt có chút hồn bay phách lạc, nhìn về phía Bộ Phương.
Bộ Phương liếc nhìn Mộc Chanh một chút, gật gật đầu.
Múc một thìa, nước canh lay động.
Bộ Phương lại múc một bát Phật Khiêu Tường, đưa tay ra.
Chén sứ Thanh Hoa cùng bát canh tràn đầy tinh thần lực của Bộ Phương chậm rãi hướng về phía Mộc Chanh.
Khóe mắt Mộc Chanh như có giọt nước mắt, bởi vì cảm thấy bản thân thất bại mà bi thương.
Phật Khiêu Tường nóng hổi.
Đôi mắt Mộc Chanh ngưng đọng.
Nàng bại, nàng nhận, nhưng nàng muốn biết rốt cuộc nàng bại thế nào!
Lộc cộc lộc cộc.
Bưng chén sứ Thanh Hoa, môi đỏ khẽ mở, trút xuống miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận