Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2609: Một mảnh Thần Trù Sáo Trang Toái Phiến cuối cùng (1)

- Trời ơi!
Nhìn Hồn Linh to lớn đó trùng kích khiến trái tim của Đế Tử cũng thít chặt lại.
Cuồng phong đang gào thét khiến cho tiếng hét của hắn cũng trở nên hơi lộn xộn.
Cho dù là sự bình tĩnh của Bộ Phương cũng không thể xoa dịu nội tâm xao động của
hắn, hai chân của hắn đều đang run lẩy bẩy, tần suất run rẩy hơi khoa trương.
Đột nhiên.
Gió tản đi.
Tất cả đều là trở nên yên tĩnh lại.
Oanh kích đáng sợ không giáng xuống.
Dường như mọi thứ vừa mới xảy ra cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đế Tử chậm rãi mở mắt ra.
Hình ảnh trước mắt hắn hơi lắc lư.
Hồi lâu sau, hình ảnh trước mắt mới trở nên rõ ràng.
- Đây... đây là?
Đế Tử lắp bắp nói.
- Ngươi buông tay ra được rồi đấy.
Bộ Phương từ tốn nói, hắn liếc Đế Tử một cái, rồi lại nhìn cái tay của người phía sau đang ôm eo hắn thật chặt.
Đế Tử ho khan một tiếng rồi lùi lại một bước.
Hắn hít sâu một hơi, đưa mắt quan sát bốn phía.
Nơi này không phải Thái Thản Thần Triều của Hồn Ma Quốc, cũng không phải Thần Miếu Chi Địa đổ nát đầy đất trước đây.
Chỗ hắn đang đứng bây giờ là một gian phòng hơi ấm áp và xa hoa.
Gian phòng được trang trí giản dị mà sạch sẽ.
- Đây là Triều Đô của Hạ Ấp Thần Triều.
Bộ Phương nói.
Hắn cầm Thái Thản Chi Tâm trong tay mà đi về phía ngoài cửa.
Đế Tử sững sờ, cũng đi theo hắn.
Sao lại đến Hạ Ấp Thần Triều rồi?
Điểm sáng màu trắng vừa rồi là Truyền Tống Trận?
Vậy mà lại có Truyền Tống Trận mạnh đến như vậy, chỉ một ý niệm mà truyền tống xa đến trăm vạn dặm?
Thật sự không thể tin được!
Đẩy cửa phòng ra, Đế Tử đi ở phía sau Bộ Phương.
Dù sao thì hắn cũng không quen thuộc với Hạ Ấp Thần Triều lắm.
Người duy nhất hắn quen cũng chỉ có Bộ Phương thôi...
Nhưng rời khỏi Thái Thản Thần Triều rồi, không hiểu sao nội tâm của hắn lại có hơi sầu não.
Thái Thản Thần Triều hóa thành Hồn Ma Nhạc Viên, điều này khiến hắn có hơi đau lòng.
Gia viên của mình biến thành Hồn Ma Quốc, Thần Hoàng cũng bị Hồn Ma đoạt lấy.
Đây là đả kích vô cùng to lớn đối với hắn.
Ra khỏi phòng, là những tòa nhà cao tầng.
Bộ Phương chắp tay sau lưng mà đi xuống tòa nhà.
Vù...
Một trận quang hoa lấp lóe.
Ngay sau đó, một bóng người đã rơi xuống trước mặt Bộ Phương.
Trong Thần Trù Cung, trong nháy mắt khi Hạ Thiên cảm ứng được Bộ Phương trở về, nàng cũng xé rách hư không mà chạy đến.
Nàng biết Bộ Phương đến Thái Thản Thần Triều, không nghĩ tới Bộ Phương lại trở về nhanh như vậy.
Nhưng Thái Thản Thần Triều là một nơi rất nguy hiểm.
- Trở về rồi?
Hạ Thiên nhìn Bộ Phương, nàng thở phào một hơi rồi nói.
Bộ Phương gật gật đầu.
Thái Thản Đế Tử ở sau lưng hơi ngẩn ngơ, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Thiên khiến hắn hơi mất tự nhiên .
- Đây là?
- Một đứa trẻ đáng thương...
Bộ Phương nói.
Sau đó, hắn không giải thích cho Hạ Thiên quá nhiều.
Tiểu U và bọn người Cẩu gia đều ở trong tửu lâu.
Bây giờ Bộ Phương cần phải trở lại bên trong tửu lâu.
Nhiệm vụ tạm thời đã hoàn thành, tiếp theo đây hệ thống sẽ ban thưởng cho nhiệm vụ tạm thời.
Bộ Phương đã thu thập được một mảnh Trù Thần Sáo Trang Toái Phiến cuối cùng...
Thu thập được mảnh ghép này là hắn đã có thể đủ để đổi lấy một phần Trù Thần Sáo Trang cuối cùng rồi.
Hệ thống nói, phần Sáo Trang này có thể giúp hắn phục hồi lại những Trù Thần Sáo Trang khác.
Đây mới là chỗ quan trọng nhất.
Ba người đi trên đường lớn của Thần Trù Cung.
Mặc dù trong lòng của Hạ Thiên tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không mở miệng truy hỏi.
Đế Tử càng không thể nói gì được.
Mặc dù hắn là Đế Tử, nhưng đột nhiên gặp phải đại biến, đến bây giờ hắn vẫn còn nghi ngờ không thôi.
Rời khỏi Thần Trù Cung.
Chiến thuyền của Hạ Thiên đưa Bộ Phương và Đế Tử bay nhanh về phía tòa nhà Lạc gia, chỉ một lúc là đã đến tòa nhà.
Xuyên qua cửa sổ của chiến thuyền, Thái Thản Đế Tử nhìn thấy được Hạ Ấp Thần Triều phồn hoa ở bên ngoài, trên mặt hắn không khỏi toát ra vẻ chấn động.
Thái Thản Thần Triều đúng là lạc hậu hơn Hạ Ấp Thần Triều rất nhiều, ít nhất là quá thô kệch ở lối kiến trúc.
Chiến thuyền dừng lại ở bên ngoài tòa nhà Lạc gia.
Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong tửu lâu.
Khi Bộ Phương đi ra từ trong chiến thuyền, tất cả mọi người đều xôn xao cả lên.
- Bộ lão bản trở về rồi!
- Trời ơi! Cuối cùng Bộ lão bản cũng trở về rồi, làm ta thèm ăn chết rồi đó!
- Bộ lão bản đã trở về, chúng ta có cái ăn rồi!
...
Những thực khách bị mỹ thực của Bộ Phương chi phối lập tức chạy đi loan truyền tin tức.
Trong nhất thời, toàn bộ Triều Đô của Hạ Ấp Thần Triều đều đã biết tin tức Bộ Phương trở về.
Dường như khiến cho toàn bộ Triều Đô đều rối loạn cả lên.
Chiến thuyền trong các thế gia xông lên.
Có cường giả đạp không bay đến.
Lạc Tam Nương không kịp chờ đợi mà cũng leo lên chiến thuyền mình vừa mua, chạy nhanh về phía tòa nhà.
...
Két.
Bộ Phương đẩy cửa tửu lâu ra.
Mọi thứ trong tửu lâu vẫn như thường, vô cùng yên tĩnh.
Đế Tử hít sâu một hơi rồi cũng đuổi theo.
Hắn biết Bộ Phương là đầu bếp, chẳng lẽ tửu lâu này chính là của tên đầu bếp kia sao?
Từ khi Hồn Ma nắm giữ Thái Thản Thần Triều, tửu lâu trong Thần Triều cũng đã bị diệt sạch hết rồi.
- Ôi! Thanh niên Bộ Phương... Cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi! Làm bản vương nhớ quá!
Minh Vương Nhĩ Ha vội vàng chạy từ trên lầu xuống, vung vẩy mái tóc của mình.
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì.
Cẩu gia nằm dưới cây Ngộ Đạo, khí tức của hắn ta càng chìm nổi và thâm thúy, hư không xung quanh thân thể giống như đang vặn vẹo không ngừng.
Cẩu gia liếc Bộ Phương một cái, rồi lại gục đầu xuống lần nữa, tiếp tục nằm ngáy o o.
Bộ Phương an toàn trở về là tốt rồi.
Đế Tử mở to mắt nhìn mọi thứ trong tửu lâu.
Tửu lâu không lớn nhưng lại rất nhiều người.
Tên nhóc kỳ quái kia, còn có con Hắc Cẩu nằm rạp trên mặt đất này nữa...
- Ngươi trở về rồi...
Vù...
Đột nhiên.
Da đầu Đế Tử tê dại, dường như muốn nổ tung ra vậy.
Không biết từ khi nào.
Một bóng người mặc váy dài màu đen, mái tóc đen nhánh xõa sau đầu đã xuất hiện sau lưng hắn.
Đế Tử quay đầu lại, bóng đen kia có da thịt trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng mà... cứ luôn khiến hắn cảm thấy có hơi sợ hãi.
Bộ Phương giơ tay lên mà vỗ vỗ đầu của Tiểu U.
- An toàn trở về rồi.
Tiểu U nhìn Bộ Phương một cái, nàng bẹp miệng, sau đó cả người lại bay đi một lần nữa, đi cảm ngộ sức mạnh của thân thể đã nắm giữ.
- Ngươi ngồi tự nhiên đi... Bây giờ ngươi chỉ có thể ở chỗ này thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận