Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1526: Nghe nói có người đang gọi ta (2)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Yên tâm, Giới Chủ ta sao có thể là loại người này.
- Giới Chủ chỉ có một yêu cầu… chính là… Mời ngươi thưởng thức nghệ thuật trần trụi của Giới Chủ!
Vừa dứt lời, xoẹt một tiếng, trường bào trên thân Địch Thái Giới Chủ đột nhiên xé rách hóa thành từng mảnh từng mảnh.
Mà thân hình gầy dài trần trụi của Địch Thái Giới Chủ lại lộ ra, hạ thân vô cùng sáng chói.
Khóe miệng Lạc Cơ co rụt lại…
Giới Chủ biến thái của Tiên Trù giới… quả nhiên danh bất hư truyền!
Nha Nha im lặng đỡ trán…
Bộ Phương nhìn thấy thân thể trần chuồng của Địch Thái Giới Chủ thật sự hận không thể lấy nồi Huyền Vũ nện vào đầu hắn. Tiên Trù giới làm sao mà lại có một Giới Chủ biến thái như thế chứ?
Ầm ầm!
Nhưng mà sau một khắc, cuồng phong gào thét lên, hư không vỡ nát từng khúc.
Một móng vuốt chó đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đập cái thân thể trần trụi đang làm bộ làm tịch trước mặt Lạc Cơ, đập qua đập lại.
Mặt đất có một cái hố hình người xuất hiện. Ai nấy không khỏi giật giật khóe miệng.
Ở nơi xa, hư không biến đổi, một con chó đen nện bước chân mèo uyển chuyển đi ra.
- Đơn giản là quá cay mắt, vừa đi ra đã thấy cái tên biến thái đáng chết này…
Cẩu Gia lầm bẩm một câu.
Nhìn thấy Cẩu Gia đi ra, Bộ Phương nhất thời thở phào một hơi.
Sau đó, dưới sự khống chế của Tiểu U thì thuyền U Minh bay về phía Tiên Thành. Chỉ chốc lát sau, cổng lớn Tiên Thành đã đập vào mắt.
Một đoàn người rơi xuống, chuẩn bị tiến vào bên trong thành.
Nhưng bọn người Bộ Phương đã sai, bọn họ vừa đáp xuống trong thành đã có quân đội lao ra như bay, bao vây bọn hắn lại.
Bộ Phương hơi nghi ngờ không biết những người này sao lại làm vậy. Chỉ chốc lát sau bên trong thành lại có đại quân đi ra. Ở trong đó, Bộ Phương nhìn thấy không ít người quen.
Một vị trong đó chính là chủ nhà họ Đồng. Đương nhiên trong đó cũng có những vị khí thế không hề kém chủ nhà họ Đồng kia.
Những người này nhìn chằm chằm bọn họ, vô cùng cẩn trọng.
- Cha!
Công Thâu Ban và Công Thâu Vân nhìn thấy cha mình. Chính là người Công Thâu gia, Công Thâu Bạch Quang, nhất thời cảm thấy hưng phấn, vẫy vẫy cánh tay.
Công Thâu Bạch Quang là một người đàn ông trung niên râu dài, nghe được tiếng con trai gọi ầm ĩ thì quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy Công Thâu Ban và Công Thâu Vân. Sự lo lắng trong đôi mắt thoáng chốc biến mất.
- Còn sống là tốt, còn sống là tốt rồi.
Công Thâu Bạch Quang cảm thấy vô cùng may mắn.
Theo tin tức truyền về thì di tích vừa mở ra, đã sụp đổ hoàn toàn, hóa thành một phế tích trôi nổi trong hư không. Vô số tiểu độ Tiên Trù tiến vào đều bị thương, gần như bị diệt toàn quân.
Tin tức này là tin dữ, hoàn toàn lan truyền toàn bộ Tiên Thành.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.
Rầm rầm, đoàn người tách ra. Một vị cường giả uy nghiêm mặc trường bào bước ra. Bên cạnh cường giả đó còn có mấy nữ tử trẻ tuổi. Một trong số đó Bộ Phương nhận ra một người, chính là Mục Lưu Nhi đã giúp hắn không ít.
Mục Lưu Nhi cũng nhìn thấy Bộ Phương, nháy mắt một cái. Hiển nhiên người bên cạnh Mục Lưu Nhi chính là thành chủ tầng thứ nhất của Tiên Trù giới Mục Dương.
Lần này di tích sụp đổ, tin tức thương vong thảm trọng lan truyền đương nhiên kinh động đến thành chủ, và những thế gia ở bên trong thành.
Ánh mắt Mục Dương thâm trầm dừng lại trên người Bộ Phương. Tên đầu bếp nhỏ này chính là Tiên Trù người phàm mà tiểu Lưu Nhi nói rất lợi hại sao?
Nhìn thì cũng có chút khác biệt đấy.
- Thành chủ đại nhân… di tích sụp đổ, vô số Tiên Trù vẫn lạc trong đó. Những người này sao lại sống sót đi ra ngoài được, xin thành chủ chủ trì công đạo cho chúng ta!
Trương gia chủ bị thương đầy người, con ruột hắn chết ở đó, khiến lòng hắn đau đớn vô cùng.
Hắn không ngờ được một chuyến đi tranh đoạt cơ duyên di tích thế mà lại mất mạng.
Không chỉ là gia chủ Trương gia, mà nhiều tiểu thế gia cũng bi phẫn vạn phần.
- Vì cái gì mà Tiên Trù của gia tộc bọn ta đều chết, cái đám người đầu bếp phàm nhân kia còn sống? Còn có… con chó kia sao cũng đi ra từ trong di tích. Đây có phải là trò quỷ của nó không! Tên đầu bếp người phàm kia muốn độc chiếm cơ duyên trong di tích, nên sai con chó đen kia xuất thủ, giết chết Tiên Trù của gia tộc bọn ta!
Gia chủ Đồng gia nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bộ Phương và Cẩu Gia ở bên cạnh.
Cẩu Gia sững sờ. Tên này có ý gì? Muốn bảo đám người kia tới đối phó Cẩu Gia ta sao?
- Thành chủ đại nhân, con chó đen kia năm đó bị toàn bộ Tiên Trù giới truy nã, xin thành chủ đại nhân liên hệ với Giới Chủ, ra tay nghiêm trị nó! Đuổi bắt con chó đen kia về quy án!
Sắc mặt gia chủ Đồng gia vô cùng bi thương, xuất hiện trước mặt Mục Dương. Hắn cung kính ôm quyền, xoay người cúi đầu, bi thương nói.
Các thế gia khác cũng nhao nhao theo sau lưng hắn hướng về phía Mục Dương mà khom người.
Công Thâu Bạch Quang cũng muốn tiến đến nhưng thân thể vừa động đậy đã bị Công Thâu Ban giữ lại.
- Cha… không nên dính vào.
Công Thâu Ban nghiêm túc nói. Hắn nhìn đám ngươi kia như đang xem trò cười.
Hắn không hề nghi ngờ gì nữa, sự việc lần này là do Đồng gia gây ra. Đồng gia có thù với Bộ Phương, nhưng lại kiêng kị Cẩu Gia. Bây giờ chớp thời cơ có thể bắt Cẩu Gia lại, dù sao cũng không thể để Cẩu Gia đào tẩu một lần nữa.
Đến lúc đó… mất đi Cẩu Gia, Bộ Phương chỉ có thể mặc cho Đồng gia nhào nặn.
Công Thâu Ban thật sự không hề có chút thiện cảm nào với Đồng gia. Phải biết trong di tích suýt chút nữa hắn bị hại chết, cũng là do Đồng Nhược Nhất làm!
Nhưng Đồng Vô Địch chắc chắn không biết, hắn xin cầu Giới Chủ đại nhân tới đây!
Mà Đồng Vô Địch chắc chắn không ngờ tới, Giới Chủ đại nhân hắn tôn sùng chính là cái đồ biến thái!
Ánh mắt lạnh lùng của Bộ Phương đã nhìn thấy hết thảy. Khéo miệng hơi kéo lên, cũng nhìn rõ ngọn nguồn sự tình, khinh thường mà bĩu môi.
Cẩu Gia thì ghé vào thuyền U Minh, chuyến đi tới di tích này làm cho hắn mệt chết, nằm xuống đã rồi nói.
Sắc mặt Mục Dương nghiêm trọng. Đồng Vô Địch chắc chắn là có hiềm nghi… muốn bức hắn liên hệ với Giới Chủ. Nhưng lời nói của Đồng Vô Địch cũng không hề sai…
Thật đúng là khó quyết định.
Đột nhiên, Mục Dương hơi sững sờ. Hắn phát hiện ở trên cao có từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống. Mục Dương vươn ta, đón lấy một cánh hoa, ngơ ngẩn. Sao lại có cánh hoa rơi xuống?
Ngay sau đó, chiêng trống hợp tấu cùng vang lên.
Một bóng người một tay đỡ đầu, một tay chống nạnh chậm rãi từ trên cao hạ xuống.
Thân thể trần trụi, hạ thân nở rộ thánh quang.
Chư vị thế gia ngẩn người, trợn mắt há hốc mồm. Mục Dương nhìn bóng người trần trụi kia, chấn động, cả người run rẩy.
- Nghe nói có người đang gọi tại hạ.
Mặt mũi Địch Thái Giới Chủ tràn đầy mê ly ngẩng đầu nhìn về phía Mục Dương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận