Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2393: Tới đây, đánh ta đi! (1)

Chết rồi?
Chắc là chết rồi nhỉ?
Như vậy mà còn không chết… vậy cũng quá nghịch thiên rồi đó!
Dường như cả Mặc gia đều hóa thành đống phế tích, phòng tiếp khách cũng sụp đổ hoàn toàn, tổn thất này vô cùng lớn đối với Mặc gia.
Chỉ có điều, loại tổn thất này, Mặc gia vẫn chấp nhận được, so với việc một Trung Đẳng Thần Chi ngã xuống cùng với cái chết của Mặc Ngân, chút tổn thất ấy chỉ là mưa bụi thôi.
Trong đôi mắt của Cao Đẳng Thần Chi Mặc Phong có hơi thở đáng sợ đang trào dâng, sát khí ngập trời sôi trào lên.
Hắn thân là Cao Đẳng Thần Chi, vậy mà lại thất thủ, để cho một tên Bán Thần giết chết hậu bối nhà mình dưới mí mắt hắn.
Cho nên hắn phải bầm thây vạn đoạn tên Bán Thần kia, cho dù đối phương có là một Yêu Nghiệt Bán Thần thì đã làm sao?
Cho dù có là người mà Thần Trù Cung coi trọng, thì thế nào?
Đắc tội với Mặc gia, cho dù có là Thần Trù Cung thì cũng phải cho một đạo lý!
Mặc gia có Hoàng Phi làm chỗ dựa đó!
Pháp Tắc Kim Luân trôi lơ lửng, ba mươi sáu đạo Pháp Tắc Chi Lực chìm nổi.
Thứ Thần Chi tu hành là Pháp Tắc, ba nghìn Pháp Tắc, dung hợp Pháp Tắc càng nhiều thì tu vi thực lực lại càng mạnh.
Đương nhiên, nhiều Pháp Tắc như vậy, tất nhiên là có một loại Pháp Tắc làm chủ yếu, Pháp Tắc tu hành chủ yếu kia sẽ quyết định thủ đoạn công phạt của Thần Chi, Pháp Tắc Chi Lực sau đó thì chỉ tăng cường sức chiến đấu của Thần Chi mà thôi.
Cực hạn của Cao Đẳng Thần Chi là dung hợp tám mươi mốt đạo Pháp Tắc Chi Lực.
Có thể dung hợp được tám mươi mốt đạo Pháp Tắc Chi Lực thì trên cơ bản Pháp Tắc tu hành chủ yếu là Pháp Tắc cao nhất.
Tựa như một thế gia thế tử vậy, đều là Yêu Nghiệt Bán Thần cả.
Chỉ có Yêu Nghiệt Bán Thần mới có cơ hội trùng kích vào cảnh giới Đại Viên Mãn Thần Chi.
Mặc Phong khoanh hai tay lại mà bay lơ lửng trên không, quanh thân hắn có áp lực đáng sợ đang tràn ngập không ngừng, khiến cho hư không bị đánh rách tả tơi.
Hơi nước nồng đậm tràn ngập ra.
Dưới một chiêu của Mặc Phong, nước trong cả hồ nhân tạo đều bốc hơi sạch sẽ.
Uy áp đáng sợ gần như muốn kinh động một nửa triều đô.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm kia, không biết kết cục của Bộ Phương như thế nào rồi.
Trên thực tế, Bộ Phương có chiến tích như vậy là đã đủ để xưng hùng rồi!
Lạc Tam Nương có hơi buồn thương, Bộ Phương cứ chết đi như vậy, nội tâm của nàng cũng có hơi đau lòng.
Một khi Bộ Phương tử vong sẽ là một tổn thất rất lớn đối với Thần Trù Cung.
Cuối cùng có lẽ Phong Ấn Truyền Thừa của Thiên Thần thượng cổ sẽ không còn ai có thể phá giải được nữa.
Nhưng nàng cũng không có cách nào khác, thiên phú tu luyện của nàng không tồi, nhưng nền móng vẫn quá kém, chưa từng được lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường và Pháp Tắc Đỉnh Cấp.
Cho nên tuy là Trung Đẳng Thần Chi, nhưng đối chọi với Trung Đẳng Thần Chi của Mặc gia thì có lẽ có thể dây dưa được, nhưng muốn cứu sống Bộ Phương từ trong tay của Cao Đẳng Thần Chi, căn bản không có khả năng làm được.
Khóe miệng có vết máu đọng lại, Lạc Tam Nương bi thương đến không thể hô hấp.
Một trận tiếng xé gió vang vọng.
Từng bóng người đạp khoảng không bay đến.
Xa xa.
Cao Đẳng Thần Chi của Mặc gia, Mặc Phong đảo ánh mắt dừng lên trên người của đám cường giả này.
Người cầm đầu lại là một vị nam tử trung niên.
Hơi thở thăng trầm, vô cùng đáng sợ.
- Sao các ngươi lại tới chậm như vậy?
Ánh mắt của Lạc Tam Nương có hơi trống rỗng mà nhìn những người này, dường như có chút tức giận.
- Lạc Lạc, đừng càn quấy nữa…
Nam tử trung niên nhìn Lạc Tam Nương mà nói với vẻ thản nhiên.
- Cho nên là do các ngươi cố ý không đến?
Ánh mắt của Lạc Tam Nương co rụt lại, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
- Chúng ta là người của Lạc gia, không cần phải vì một người ngoài mà khai chiến với Mặc gia.
Nam tử trung niên nói.
Lạc Tam Nương mím môi, trong đôi mắt nàng hiện lên vẻ thất vọng.
- Nhị thúc, ta mệt rồi.
Lạc Tam Nương thở dài một hơi.
- Tỷ, về gia tộc đi.
Phía sau người trung niên kia, một nam tử thanh bào chậm rãi đạp khoảng không bướcc ra, dường như có năng lượng đang chìm nổi trong đôi mắt hắn.
Hắn nhìn thoáng qua vị trí tràn ngập nhiệt khí kia thật sâu.
Yêu Nghiệt Bộ Phương…
Quả nhiên là mạnh mẽ.
Thật muốn đấu một trận với hắn, đáng tiếc… hắn đã chết rồi.
Lạc Huy than nhẹ trong lòng.
Là một vị duy nhất trong thế gia thế tử lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, hắn rất khát vọng được đánh một trận với cường giả cùng lứa.
Chỉ có điều, bởi vì thân phận cho nên hắn không được phép vui vẻ thỏa thích đánh nhau với Yêu Nghiệt cũng lĩnh ngộ được Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường.
Nói thật, hắn có hơi hâm mộ Bộ Phương.
Tuy rằng bọn họ đều là vương giả trong các thế hệ cùng thời, nhưng Bộ Phương mới là vương giả tự do nhất.
- Ta không trở về gia tộc đâu, ta đến Thần Trù Cung…
Lạc Tam Nương lạnh lùng xoay người muốn rời đi.
Người của Lạc gia đến rồi, Mặc gia cũng không thể giữ nàng lại nữa.
Dù sao thì người của Lạc gia cũng đã lui một bước, không hề trợ giúp Bộ Phương rồi.
Mặc Phong thản nhiên nhìn người của Lạc gia xoay người rời đi mà không ngăn cản.
Giống như những gì mà Lạc gia đã làm, Mặc gia bọn họ cũng không muốn khai chiến.
Dù sao thì Lạc gia cũng là tam đại thế gia đứng đầu, một khi khai chiến, tất nhiên cả triều đô của Thần Triều đều sẽ chấn động.
Lạc Tam Nương cô đơn mà xoay người rời đi.
Dáng người xinh xắn có hơi hiu quạnh, lại có chút bi thương.
Lạc Huy khẽ thở dài một hơi.
Hả?
Đột nhiên.
Lạc Huy nhướng mày, dường như có hơi nghi ngờ mà đưa mắt nhìn về phía đám sương trắng bên trong hồ nhân tạo.
Người trung niên đang định rời đi cũng nhíu mày mà phát ra một tiếng cảm thán khe khẽ.
Cơ thể mềm mại của Lạc Tam Nương run lên, nàng xoay phắt người lại.
Cao Đẳng Thần Chi Mặc Phong khoanh tay mà đứng đằng kia lại hít sâu một hơi.
- Không thể nào!
Hắn vung tay lên, cuồng phong đáng sợ gào thét mà kéo đến, lập tức thổi bay luồng khí trắng kia.
Luồng khí trắng vừa tán đi.
Trong nháy mắt để lộ ra hình ảnh ở vị trí trung tâm của hồ nhân tạo khô cạn kia.
Nơi đó, một bóng người ngửa mặt nằm đó, quanh thân còn có một loại năng lượng màu xanh biếc… quy xác bao phủ, tiếng ngáy có tiết tấu hơi vang vọng ra.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau đó xôn xao lên.
Quy xác? Tiếng ngáy?
Cái quỷ gì vậy?
Tên này còn chưa chết?
Hắn là con gián sao? Sao có đánh thế nào cũng không chết hết vậy?
Đó chính là một kích do dung hợp ba mươi sáu đạo Pháp Tắc Chi Lực tạo thành của Cao Đẳng Thần Chi đó…
Mặc Phong cũng cảm thấy có hơi khó tin.
Hắn không cảm nhận được hơi thở của Bộ Phương, còn tưởng rằng Bộ Phương đã chết rồi, thật không ngờ… vậy mà tên này lại nằm ngủ bên trong quy xác?
- A…
Một tiếng ngáp truyền đến.
Thân ảnh nằm bên trong quy xác kia ngồi dậy, mái tóc mặc lục sắc đầy đầu tung bay trong không khí.
Vẻ mặt của mọi người đều kỳ quái, màu tóc lại thay đổi rồi?
Bộ Phương với mái tóc trắng lúc trước có khí chất tà mị mà hung ác.
Nhưng bây giờ, Bộ Phương với tóc mặc lục sắc thì lại khiến cho người ta có cảm giác… lười biếng.
Khí chất của con người có thể xảy ra sự biến hóa lớn như vậy sao?
Mặc Lục Phát Bộ Phương đong đưa cơ thể rồi đứng lên từ trên mặt đất, thân hình lảo đảo, giống như là đứng không vững, rồi lại ngã ngồi xuống mặt đất.
- A…
Lại ngáp một cái.
Chết tiệt cái ngáp đó.
Mọi người ở đây đều giống như bị lây bệnh vậy, theo bản năng mà há mồm ra ngáp một cái.
Lần này, Bộ Phương với mái tóc mặc lục sắc đã đứng vững lại.
Sắc mặt Mặc Phong xanh mét.
Hắn cảm giác như mặt mình đau đớn nóng bừng, vậy mà tên Bộ Phương đã giết chết hai người của Mặc gia bọn họ này lại còn không sứt mẻ chút nào.
Vì sao lại hoàn hảo không tổn hao gì chứ, công kích Pháp Tắc của hắn mà lại không giết chết được Bộ Phương sao?
Trong lòng giống như có ngọn lửa giận tuôn trào lên.
Thân hình Mặc Phong lại tựa như thuấn di mà biến mất tại chỗ một lần nữa.
Rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận