Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2650: Mùa hạ, mùa hạ lặng lẽ trôi qua (2)

Notice: Undefined offset: 242
Rầm!
Hồn Thập Tam tóm lấy đầu của Hạ Ấp Thần Hoàng rồi ấn lên trước cửa tửu lâu một cách hung ác, cửa gỗ lắc lư không ngừng phát ra tiếng cót két.
Trên lầu, Hạ Thiên nhìn cảnh này ở khoảng cách gần, nàng cảm thấy lạnh lẽo tuyệt vọng truyền từ đầu đến chân.
Nàng đau lòng mà nhìn Hạ Vũ Hợp đầm đìa máu tươi nằm dưới móng vuốt của Hồn Thập Tam.
Nàng biết Hạ Vũ Hợp đang cố gắng chống đỡ…
Chỉ vì hắn là Thần Hoàng của Thần Triều này. .
Đối mặt với tai họa, Thần Hoàng không ra gánh, còn ai có thể gánh chứ...
- Ngươi thật đúng là không biết sống chết mà... Nhưng ngươi cũng đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi đâu, ta phải nuôi các ngươi thật tốt. Ngươi biết chuyện giết gà lấy trứng chứ, câu chuyện này nói cho chúng ta biết, muốn lấy nhiều trứng hơn thì phải nuôi gà cho thật tốt…
Hồn Thập Tam nhếch miệng cười.
Hạ Ấp Thần Hoàng bị móng vuốt đè nặng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Hồn Thập Tam.
Vèo!
Một đạo thần lực thất luyện đột nhiên đập tới!
Bịch.
Đập vào Trùng Lân màu bạc trên người Hồn Thập Tam.
Nhưng uy lực của Thất Luyện quá yếu… Yếu đến nỗi không để lại chút vết xước nào trên Trùng Lân của Hồn Thập Tam cả.
Hả?
Có điều, đạo Thất Luyện nho nhỏ này đã hấp dẫn sự chú ý của Hồn Thập Tam.
Hồn Thập Tam nheo mắt mà quay đầu nhìn về phía chỗ vừa công kích mình.
Nơi đó...
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Hồn Thập Tam.
- Trung Đẳng Thần Vương?
Hồn Thập Tam ngạc nhiên, sau đó hắn ta bật cười giễu cợt.
Tiếng cười giễu cợt làm Hạ Thiên tức đỏ mặt.
Tên này… có cần cười khoa trương như vậy không?
Trung Đẳng Thần Vương cũng có tôn nghiêm của mình chứ?
- Cút!
Hồn Thập Tam ngừng cười.
Sau đó, con mắt trên trán hắn ta đột nhiên phát sáng.
Vèo...
Một chùm sáng đỏ tươi bắn ra ngoài.
Chùm sáng bắn tới vị trí của Hạ Thiên nhanh như chớp.
Chùm sáng đó gần như làm cho Hạ Thiên không thở nổi, khiến cả người nàng như rơi vào hầm băng…
Dưới ánh sáng chói lọi, thậm chí nàng còn không có chút sức lực nào để tránh đi cả.
Bảo sao Hạ Vũ Hợp lại bị đánh thê thảm đến vậy.
Tên Hồn Ma này… thật sự đã trở thành Đại Ma Đầu rồi!
Đây là Thiên thần Chi Cảnh trong truyền thuyết sao?
Cho dù có là Bộ Phương đã lĩnh ngộ bốn đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường thì cũng sẽ phải dốc hết sức lực khi đối mặt với một kích của Thiên Thần mà thôi.
Chứ đừng nói đến Hạ Thiên lúc này.
Dưới ánh sáng chói mắt, Hạ Thiên tựa như một con thiêu thân yếu đuối vậy.
Có lẽ, nàng sẽ hóa thành cát bụi trong nháy mắt.
Hạ Thiên đã cảm nhận được tử vong đang đến gần.
Cảm giác này khiến cho Hạ Thiên tuyệt vọng, khuôn mặt nàng trắng bệch.
Sau khi Hồn Thập Tam bắn chùm sáng ra, hắn ta cũng lười quan tâm đến Hạ Thiên. Trong mắt Hồn Thập Tam, nữ nhân đáng ghét này… phải chết.
Vì thế, Hồn Thập Tam lại nhìn chòng chọc vào tửu lâu .
Tên đầu bếp đó đang ở bên trong.
Muốn đánh vào Thần Chi sao?
Cứ để tên đầu bếp này trở thành Thần Chi thì sao chứ?
Chẳng qua sẽ trở nên càng ngon miệng hơn mà thôi…
Hạ Vũ Hợp kinh sợ, con ngươi hắn co lại chỉ nhỏ bằng hạt mè.
Hắn nhìn chùm sáng đang ép tới gần Hạ Thiên.
Hạ Thiên là muội muội của hắn, là người thân duy nhất của hắn, hắn không muốn nhìn thấy Hạ Thiên ra đi như vậy.
Nhưng hắn không thể làm gì được cả.
Bỗng nhiên.
Hạ Vũ Hợp sửng sốt.
Hồn Thập Tam cũng ngơ ngác.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, một tiếng hát dễ nghe bỗng vang lên… có chút buồn cười.
- Mùa hạ, mùa hạ lặng lẽ trôi qua, để lại một bí mật nho nhỏ.
- Đè dưới đáy lòng, đè dưới đáy lòng, không nói cho ngươi biết, hì...
Hả?
Đôi mắt đỏ tươi của Hồn Thập Tam vốn sắc bén cũng mở to, hắn ta nghi ngờ mà nhìn qua đó.
Mẹ nó chứ… ai mở nhạc vậy? ?
Hạ Thiên nhắm chặt hai mắt, thân thể nàng cũng run rẩy lẩy bẩy…
Nàng không thể động đậy được.
Lúc ánh sáng đỏ tươi kia tới gần nàng nhưng lại không giết chết nàng.
Ngược lại… có một hư ảnh hiện lên trước người nàng.
Đó là một bóng người khá mờ ảo.
Dáng người uyển chuyển, xinh đẹp tựa như một thiếu nữ.
Hạ Thiên ngơ ngác cúi đầu mà nhìn xuống chiếc vòng cổ trên cần cổ tựa thiên nga của mình.
Giờ phút này... chiếc vòng cổ đó đã vỡ tan.
Dây chuyền này là Mộc Hồng Tử tặng cho nàng.
- Ngươi có bản lãnh thì đến tửu lâu mà bắt nạt tên đầu bếp kia đi, bắt nạt một nữ nhân chân yếu tay mềm thì có bản lãnh gì chứ? Còn bảy tội lớn, ta khinh... Bảy dòng nước còn còn nghe được! Tiểu Hạ Thiên của ta đáng yêu như thế mà ngươi cũng nỡ xuống tay với nàng? Có bản lãnh ngươi đến đây tìm ta này, lão tử đại chiến ba trăm hiệp với ngươi, nếu lão tử sợ, lão tử không gọi là... Mộc Tòng Tâm!
Bóng dáng phong hoa tuyết nguyệt, xinh đẹp tựa thiên tiên mở miệng gào thét một trận. .
Tiếng gầm thét này làm tất cả mọi người ngơ ngác.
Hồn Thập Tam trợn tròn mắt, hắn ta há miệng nhưng lại không biết nói gì.
Cái này... chết tiệt, đây là cái quái gì vậy?
Hạ Vũ Hợp bị Hồn Thập Tam ấn trên cửa cũng hơi giật giật khóe miệng, Mộc Tòng Tâm là ai? Không phải là tên nhóc Mộc Hồng Tử kia đó chứ…
Nhưng dù sao thì lúc này trong lòng hắn vẫn rất ấm áp.
Hóa ra Mộc Hồng Tử vẫn còn thiết kế lớp bảo vệ trên người Hạ Thiên, nếu không có vòng bảo vệ này, có lẽ Hạ Thiên đã chết rồi.
Mộc Hồng Tử không đáng tin cậy, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc một lần.
- Cút!
Hồn Thập Tam điều chỉnh lại tâm tình rồi lạnh lùng mà gào thét một tiếng.
Tên kia lải nhải không ngớt làm hắn ta phiền lòng.
Hồn Thập Tam buông lỏng bàn tay đang áp chế Hạ Vũ Hợp ra.
Hắn ta tựa như thuấn di mà bay đến trước mặt Hạ Thiên.
Một móng vuốt cào xuống, hư không bị xé rách, có thể nhìn thấy được từng kẽ nứt bị vạch ra trong không trung...
Hư ảnh của Mộc Hồng Tử đang lải nhải không ngừng lập tức bị đánh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Nhưng, ngoài ý muốn là cơ thể của Hạ Thiên cũng bị vỡ tan làm nhiều mảnh...
Hả?
Khi một điểm sáng cuối cùng tản đi.
Thân hình Hạ Thiên cũng biến mất hoàn toàn.
Hạ Thiên… Bị Mộc Hồng Tử đưa đi rồi.
Hồn Thập Tam đè nén cơn tức giận trong lòng, hắn ta đường đường là một Hồn Chủ, vậy mà lại bị một hư ảnh ra vẻ trước mặt mình rồi bỏ chạy. .
Giờ hắn ta chỉ hận không thể cắn nuốt hết mọi thứ!
Ăn để xoa dịu lửa giận trong lòng hắn ta...
Hạ Vũ Hợp thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn xụi lơ ở trước cửa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mộc Hồng Tử mang Hạ Thiên đi rồi.
Vậy là hắn an tâm rồi… Ít nhất, Hạ Ấp Thần Triều của hắn không đến nỗi bị diệt toàn bộ.
Tên nhóc Mộc Hồng Tử kia… rốt cuộc là ai?
Lại có thể ngăn trở được một kích của một kẻ có thực lực ngang với Thiên Thần…
Chẳng lẽ trước kia là hắn nhìn lầm Mộc Hồng Tử rồi sao?
Hồn Thập Tam lại nhìn về phía tửu lâu, hắn ta đáp xuống tửu lâu một lần nữa, còn Hạ Ấp Thần Hoàng đã thoi thóp ở kia, hắn ta không thèm để ý.
Nước miếng trong cái miệng biến lớn của Hồn Thập Tam liên tục chảy ra.
Bây giờ, hắn ta… chỉ muốn ăn tên đầu bếp kia!
Không có ai… có thể cản được hắn ta!
Cót két.
Đột nhiên.
Hồn Thập Tam sửng sốt.
Cửa tửu lâu vốn đang đóng chặt lại bật mở ra.
- Hừ? Giả thần giả quỷ... Mở sẵn cửa chuẩn bị nhận cái chết sao?
Hồn Thập Tam cười khinh thường.
Sau đó, Hồn Thập Tam sải bước chân đi vào trong tửu lâu.
Một bước là đã đi vào bên trong...
Đột nhiên, con ngươi đỏ tươi của Hồn Thập Tam trở nên ngưng trọng, trong mắt hắn ta phản chiếu một bóng dáng.
Đó là một thân hình mũm mĩm.
Cả cơ thể toát lên ánh kim loại.
Đôi mắt cơ giới chớp chớp, nó đã cảm nhận được một luồng khí tức cuồng bạo từ Hồn Thập Tam…
Ba tấm cờ xí bay phấp phới ở phía sau…
- Kẻ quấy rối... lột đồ rồi thị chúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận