Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2829: Nhân Hoàng… sống lại (1)

Trớ Chú Nữ Vương của Hư Vô Thành?
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo chấn kinh trong chốc lát, nhưng rất nhanh, hắn ta đã hồi thần lại, người trước mắt này cũng không phải hắn là nhân vật trong ấn tượng của hắn ta kia.
Chỉ có điều, đôi mắt của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo lại bùng nổ ra hàng nghìn hàng vạn ánh sao.
- Tuy rằng không phải Trớ Chú Nữ Vương, nhưng… thân phận của nữ nhân ngươi, nhất định là hoàng thất của Hư Vô Thành! Khà khà khà… khó có khi có thể gặp được một thành viên hoàng thất của Hư Vô Thành, nếu như bắt giữ ngươi, Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo ta chắc chắn sẽ trở thành tâm phúc chân chính của Hồn Thần khi ngài ấy thức tỉnh!
Trong mắt của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo lập tức sáng bừng lên.
Đám Hồn Chủ đều biết rất rõ về Hư Vô Thành.
Bọn họ đều hiểu Hồn Thần có một loại tình cảm gần như là cố chấp đối với Hư Vô Thành, điều đó đã được nghiệm chứng trong vô số năm tháng qua rồi.
Hiện giờ, một thành viên hoàng thất của Hư Vô Thành đã xuất hiện trước mặt hắn ta.
Sao Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo lại có thể buông tha cho cơ hội này được chứ.
Ầm!
Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo há miệng phát ra tiếng rống giận tựa như tiếng xé rách vang vọng khắp đất trời, lập tức nổ tung tất cả mọi thứ.
Tiểu U mặc áo giáp màu xanh biếc, thân hình yêu kiều càng tôn lên dáng vẻ kiêu ngạo.
Trên thực tế, nàng cũng không hề muốn vận dụng loại sức mạnh này.
Đây là một loại trí nhớ thức tỉnh sau khi đã dung hợp với Nữ Thi, là một loại trí nhớ bao trùm lên chỗ sâu thẳm trong linh hồn nàng.
Hiện giờ, loại này trí nhớ đã hoàn toàn bùng nổ.
Nếu không phải hiện giờ, trạng thái của Bộ Phương thật sự không tốt, có lẽ Tiểu U thật sự không định tiếp nhận sự mê hoặc của giọng nói kia đâu.
Chủ yếu là… cái giá đó quá nặng nề đối với nàng.
Rầm!
Thanh trường mâu màu xanh sẫm va chạm với công kích đáng sợ của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo.
Sóng khí lập tức tản ra khắp bốn phía.
Tiếng cười lạnh của Đại Hồn Chủ Kiêu Ngạo vang vọng khắp xung quanh.
- Cho dù có bạo phát sức mạnh thì cũng chỉ ở mức Đại Đạo Thánh Nhân thôi… ngươi không phải là đối thủ của ta đâu!
Ở vị trí trận nổ mạnh.
Trớ Chú Chi Xà khổng lồ quay cuồng.
Thân hình của Tiểu U thì lại lao vùn vụt về lại cứ như thể một quả đạn pháo rồi rơi mạnh trong tinh không.
Khuôn mặt Tiểu U trong trẻo nhưng lạnh lùng, áo giáp trên người nàng tản ra quang hoa kỳ dị.
Nàng giơ tay lên tóm lấy thanh trường mâu vào trong tay, Nguyền Rủa Chi Lực quanh quẩn chung quanh thân thể nàng.
Tiểu U không nói gì mà trực tiếp vọt lên trên.
Xa xa.
Thông Thiên Giáo Chủ và những người khác đều đã nhìn đến ngây ra như phỗng.
Ai cũng không ngờ tới nữ nhân háu ăn bên cạnh Bộ Phương lại sở hữu thực lực mạnh mẽ đến như vậy!
Đám người Tôn Ngộ Không cũng không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng, Cửu Thiên Huyền Nữ mới là người sợ hãi nhất.
Nàng ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được đối tượng mà nàng ta bị ép phải hầu hạ lại là một nhân vật cường thế đến như vậy.
Đại Đạo Thánh Nhân đó, hơn nữa còn không phải là Đại Đạo Thánh Nhân bình thường đâu!
- Hư Vô Thành? Đó nơi nào vậy?
Dương Tiễn phát ra tiếng nói có hơi nghi hoặc.
Đôi mắt của Thông Thiên Giáo Chủ cũng mạnh mẽ nhíu lại.
Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn Dương Tiễn một cái rồi nói.
- Lão Tôn có nghe lão nhân Như Lai từng nói về Hư Vô Thành rồi, hình như là một địa phương thần bí nhất trong vũ trụ vô tận, đó là nơi bị cả thế giới vứt bỏ, tụ tập sức mạnh tà ác thuần túy nhất trên thế gian, loại thuần túy đó không liên quan đến thiện và ác.
- Nơi bị cả thế giới vứt bỏ?
Dương Tiễn sửng sốt.
Nghe có vẻ rất là trâu bò nhỉ.
- Lão Tôn cũng không có hiểu lắm, dù sao thì cũng là một địa phương vô cùng lợi hại.
Tôn Ngộ Không nghĩ nghĩ, dường như không nghĩ ra nguyên cớ gì nên cũng có hơi rối rắm mà gãi gãi quai hàm của mình.

Rầm...
Ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đây là một biển lửa nghi ngút xung quanh, hiển hiện ra màu đỏ thẫm.
Nhiệt độ cực nóng này khiến cho Bộ Phương không khỏi đổ mồ hôi.
Phải biết rằng, hiện giờ tu vi của Bộ Phương rất cao thâm, hắn đã có thể khống chế được năng lượng tuần hoàn trong cơ thể rồi, nhưng cho dù có như vậy thì hắn cũng vẫn bị hơi nóng làm cho đổ mồ hôi như cũ.
Điều này nói rõ rằng nhiệt độ bên trong biển lửa này đáng sợ đến cỡ nào.
Bộ Phương vén tay áo của tước vũ bào lên rồi chậm rãi sải bước chân.
Toại Nhân Thị nói, nơi đây là bên trong Tân Hỏa của Nhân Tộc, Tân Hỏa đại biểu cho hy vọng, cũng đại biểu cho hy vọng phục sinh Toại Nhân Thị.
Bộ Phương rất kính nể Nhân Tộc Hoàng Giả.
Những vị Hoàng Giả vĩ đại mang thái độ không vụ lợi mà dâng ra hết thảy mọi thứ vì Nhân Tộc, bọn họ đáng để Bộ Phương xông vào biển lửa vì bọn họ.
Ầm!
Trong biển lửa, ngọn lửa bùng lên.
Trong nhất thời, có một con cá bị bao trùm trong ngọn lửa bay vụt ra, nó lắc lư cái đuôi của mình.
Trong biển lửa… mà lại có cá?
Bộ Phương hơi ngẩn ra.
Mà trước mặt hắn, thoạt nhìn tất cả mọi thứ đều vô cùng đẹp mắt, đàn cá chen chúc nhau nhảy vọt ra từ trong biển lửa, cứ giống như muốn nhảy qua Long Môn vậy.
Bọn chúng kiên trì không ngừng mà giãy lên, một khi vượt qua được Long Môn, bọn chúng có thể hóa rồng theo gió.
Hóa rồng là hy vọng duy nhất của chúng.
Mà điều này… Có lẽ cũng chính là suy nghĩ mà Tân Hỏa muốn biểu đạt ra.
Vì hy vọng mà cố gắng không ngừng.
Hy vọng không phải tự nhiên mà xuất hiện, nó cần có người nỗ lực đi giành lấy.
Đôi mắt Bộ Phương ngưng trọng lại, hắn đi vào trong biển lửa.
Không biết từ khi nào, dưới chân hắn xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ.
Đó là một chiếc thuyền đơn sơ đang chậm rãi lắc lư trong biển lửa.
Tốc độ thong thả, lung lay lảo đảo mà lao vùn vụt đi trong biển lửa, không biết đến bao giờ mới có thể bay vọt đến điểm cuối.
Toại Nhân Thị nói hy vọng ở bên trong biển lửa.
Nhưng Bộ Phương nhìn một mảnh mờ mịt đằng kia, chỉ có vô số con cá bốc cháy đang nhảy nhót trong biển lửa, trong lúc nhất thời, hắn có chút không biết phải làm sao.
Hy vọng ở phương nào chứ?
Bộ Phương thở dài một hơi.
Trên trán, trên gương mặt hắn cũng có mồ hôi chảy xuống.
Tách một tiếng, mồ hồi trượt xuống cằm Bộ Phương rồi nhỏ giọt lên trên thuyền.
Bộ Phương thở hổn hển kịch liệt, hắn cảm giác như cả toàn thân mình đều bị lửa nóng bao trùm, như thể sẽ hóa thành một ngọn lửa hừng hực bất cứ lúc nào.
Ầm…
Đột nhiên.
Bộ Phương cảm thấy thân thể mình vỡ tan ra rồi rơi vào bên trong biển lửa
Hắn hóa thành một con cá xen lẫn trong cả một bầy cá, là một chú cá nhỏ muốn xuyên qua cả thiên địa.
Trên người chú cá có ngọn lửa đang bùng cháy.
Bộ Phương có chút mê mang, lại có hơi sợ hãi.
Sao hắn lại biến thành cá rồi chứ?
Xoạch!
Một con vung vẫy cái đuôi vỗ vào trên biển lửa, tiếng nước văng tung tóe dội lại, chú cá kia bay vụt đi như một cái lò xo từ trong biển lửa.
Nhảy phốc về phía bầu trời.
Bộ Phương đã biến thành cá, hắn mở lớn mắt mà nhìn cánh cửa lớn vàng kim trên bầu trời kia, cánh cửa đó tản ra hơi thở thần dị tựa như đại biểu cho hy vọng.
Đột nhiên, Bộ Phương có hơi sốt ruột.
Hắn học theo cách dùng đuôi cá đập đập vào trong biển lửa.
Mình cá của hắn cũng nhảy vọt lên trong nháy mắt, bay như tên bắn về phía cánh cửa lớn vàng kim kia.
Hắn muốn tiến vào trong Long Môn kia, tóm lấy hy vọng đó.
Chẳng qua khi nhìn thấy Long Môn gần ngay trước mắt.
Đột nhiên trong nội tâm Bộ Phương sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, Long Môn càng ngày càng xa, xoạch một tiếng, hắn lại rơi vào trong biển lửa một lần nữa.
Vô số con cá ở xung quanh đều lặp lại động tác y như vậy, vô cùng thẫn thờ giống như Bộ Phương.
Vòng đi vòng lại.
Bộ Phương không cam lòng, hắn đã không có khái niệm về ngày tháng nữa rồi, hắn không ngừng nhảy qua Long Môn, chỉ hy vọng có một ngày có thể xuyên qua Long Môn.
Thời gian trôi qua, có chú cá mệt mỏi nên đã rút lui.
Đổi một bầy cá khác đến, vẫn không biết mệt mỏi mà nhảy vọt lên Long Môn.
Ầm một tiếng.
Tia lửa văng khắp nơi.
Chú cá Bộ Phương lọt thỏm vào trong biển lửa, hắn cảm thấy mỏi mệt vô cùng, hắn không tóm được hy vọng, thậm chí hắn còn có chút tuyệt vọng.
Rốt cuộc hy vọng mà Toại Nhân Thị đã nói là cái gì chứ?
Hy vọng mà Tân Hỏa muốn biểu đạt lại là cái gì?
Muốn có hy vọng, chẳng lẽ là phải tuyệt vọng trước sao?
Bộ Phương không nhảy nữa.
Hắn ẩn mình trong biển lửa mà nhìn Long Môn cao cao tại thượng kia, cánh cửa đó giống như mở lớn cái miệng, phát ra tiếng cười nhạo lẳng lặng.
Bộ Phương mệt chết đi, hắn muốn lui bước giống như những con cá khác, để lứa cá tiếp theo tiếp tục nhảy nhót.
Chỉ có điều, ngay khi Bộ Phương định lui bước, hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn chú cá bốc cháy hừng hực đang trôi nổi qua bên cạnh người hắn kia.
Ánh mắt Bộ Phương đột nhiên dần dần ngưng trọng lại…
Nếu hắn thật sự lui bước, có thể cả đời này hắn cũng sẽ không thể tìm kiếm được hy vọng ẩn giấu bên trong Tân Hỏa nữa.
Hắn thật sự sẽ trở thành một chú cá đối mặt với tất cả mọi thứ trong tuyệt vọng.
Bộ Phương mở mắt ra.
Hắn đã hóa thành thành cá, một lần nữa vượt dòng chảy xiết mà bơi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận