Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2369: Nếu như ta giết hắn... (1)

Thiên Khung Chi Thượng.
Một thân hình gầy gò đứng chắp tay sau lưng.
Chiếc áo choàng lông chim màu trắng đỏ giao nhau bồng bềnh, tà áo bay phấp phới như Trích Tiên.
Nhưng tất cả mọi người đều bị chấn động, không ai nghĩ rằng thưởng thú yến này lại thành ra như thế này.
Biến thành sân khấu cho thanh niên này.
Nhất đao đánh bại ba tên Bình Dương vệ.
Nhất quyền trấn áp yêu nghiệt Thiếu Vương gia!
Chiến tích oanh oanh liệt liệt, đủ để cho người này nổi danh khắp Triều Đô Thần Triều.
Thiên phú này đủ để trở thành đối tượng được tất cả các thế gia săn đón.
Thậm chí, Hoàng tộc Thần Triều cũng sẽ vì thế mà đưa ra cành ô liu!
Yêu nghiệt lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, thật sự là tiền đồ vô lượng!
Trên mặt đất.
Thiếu Vương gia cúi đầu thấp xuống, có hơi kinh hồn bạt vía.
Hắn ta bại, thế mà hắn ta lại bị một quyền trấn áp...
Người xung quanh cũng lặng đi, không biết nên nói cái gì. Cũng không ai có thể ngờ được kết cục lại như thế này.
Thiếu Vương gia được xưng là yêu nghiệt, thế mà cứ thua dưới một nắm đấm của đầu bếp kia như vậy...
Cả kiếm cũng bị đánh bay.
Mạnh như vậy à?
Lạc Tam Nương không biết nên nói cái gì. Sự cường hãn của Bộ Phương đã vượt quá dự đoán của nàng.
Trên mặt Triệu Vô Ngân đã không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có chết lặng...
Hắn ta nhìn Bộ Phương thật sâu, hắn ta cảm thấy cực kỳ ghen ghét khi đối mặt Bộ Phương.
Có lẽ... chính là do hắn ta kém hơn Bộ Phương, là do Lạc Lạc lựa chọn Bộ Phương.
Triệu Vô Ngân chật vật từ dưới đất bò dậy, thất hồn lạc phách đi ra ngoài Vương phủ.
Bộ Phương từ trong hư không rơi xuống.
Pháp Tắc Luân Hồi biến mất.
Lực áp bách trên người hắn cũng dần tản đi.
Nếu như thi triển Pháp Tắc Luân Hồi, bây giờ hẳn là lực chiến đấu của Bộ Phương có thể trực tiếp áp chế Trung Đẳng Thần Chi, nhưng chỉ là Trung Đẳng Thần Chi phổ thông.
Nhưng như vậy thôi đã đủ để thể hiện sự khủng bố của Bộ Phương.
Thiếu Vương gia không mất hồn ngây người bao lâu.
Dù sao cũng là yêu nghiệt nhất lưu, sức chịu đựng của tâm lý vẫn rất mạnh mẽ.
Có thể trong nhất thời hắn ta khó mà chấp nhận thất bại, nhưng sau khi suy xét cẩn thận, hắn ta đã thông suốt.
- Có lẽ phụ vương nói đúng, ta đã quá nóng vội... Có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa ta và những yêu nghiệt khác.
Thiếu Vương gia cười khổ một cái, nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt mang theo sự bất đắc dĩ.
Hôm nay thua một trận, đối với hắn ta mà nói cũng không phải là chuyện tồi tệ.
Sau ngày hôm nay, hắn ta càng cần nỗ lực tu hành thêm.
Hắn ta luôn muốn nhìn thấy giới hạn lực chiến đấu của mình, nhưng lại không biết, trong lúc lặng lẽ, hắn ta đã bị người khác vượt qua!
- Đa tạ tiên sinh đã thủ hạ lưu tình, Pháp Tắc Luân Hồi, quả nhiên danh bất hư truyền.
Thiếu Vương gia rút Ngân Long kiếm, nhìn thoáng qua Bộ Phương, khẽ cười nói.
Sắc mặt hắn ta khôi phục như thường, lau đi vết máu ở khóe miệng, sắc mặt lạnh nhạt.
Bộ Phương có chút ngoài ý muốn nhìn Thiếu Vương gia, không ngờ tới đối phương cũng là một người rộng lượng.
Khóe miệng Bộ Phương hơi cong lên, gật đầu với Thiếu Vương gia.
- Là Thiếu Vương gia sơ ý.
Bộ Phương nói.
Thiếu Vương gia nhất thời cười ha hả.
Nhìn về phía Bộ Phương, ánh mắt tràn ngập vẻ tán thưởng.
- Bại cũng là bại. Nhưng lần sau bổn vương sẽ không bại nữa!
Thiếu Vương gia cười khẽ:
- Thực lực của bổn vương, trong những yêu nghiệt lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường, cũng không được tính là cái gì. Ngược lại là tiên sinh phải cẩn thận... Nếu những yêu nghiệt kia xuất quan, tất nhiên sẽ đến mở mang kiến thức một chút về Pháp Tắc Luân Hồi của tiên sinh.
- Pháp Tắc Luân Hồi trong Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường là vô cùng thần bí!
Lời nói của Thiếu Vương gia mang theo một chút nhắc nhở.
Bộ Phương gật gật đầu.
Thiếu Vương gia này ngược lại cũng không phải là tồn tại vênh váo hung hăng gì.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Thần Triều có thể huy hoàng phồn thịnh. Thứ mà thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong tồn tại theo đuổi là sức mạnh chứ không phải là tranh đấu với nhau.
Điều này sẽ làm lực lượng của Thần Triều càng trở nên mạnh mẽ hơn.
- Thất Thải Phệ Thiên Mang muốn chạy thì cứ chạy, bổn vương cũng không truy cứu… Đấy cũng chỉ là vật ngoài thân, chẳng qua là cảm thấy mới lạ thôi. Hôm nay thất bại, bổn vương cũng nghĩ thông suốt, đặt tâm tư vào những thứ kia chẳng bằng để tâm tư vào chuyện tu hành.
- Nếu có thể trở thành Thần Vương, cho dù là Kim Sí Đại Bằng cũng có thể bắt về làm thú cưỡi!
Thiếu Vương gia cười sang sảng.
Lời này rất càn rỡ, nhưng hắn ta lại có tư cách càn rỡ đấy.
Bộ Phương thì giật nhẹ khóe miệng, gật đầu, rất tán đồng ý kiến của Thiếu Vương gia.
Nhưng để Kim Sí Đại Bằng làm thú cưỡi thì có hơi đáng tiếc.
Tốt nhất là mang đi nướng!
Đại Bằng nướng!
Gọi là Hoa Đại Bằng hay gì đó!
Hương vị phải gọi là đỉnh cao, cho dù là Thần Vương cũng phải thèm nhỏ dãi.
Ba ba ba!
Đột nhiên, lúc này Thiếu Vương gia giơ tay lên rồi bỗng nhiên vỗ xuống.
Lập tức, bốn phương tám hướng vang lên tiếng cầm sắt.
Những người đã theo dõi trận chiến một lúc, lần lượt bước ra ngoài.
Bưng món ăn nóng hổi.
Mặc dù không có Thất Thải Phệ Thiên Mãng, nhưng yến hội vẫn cử hành như cũ, nếu không chẳng phải là lãng phí những mỹ thực đó sao.
Trên thực tế, ở đây có không ít người, cũng không phải vì Thất Thải Phệ Thiên Mãng mà đến, mà chính là vì yến hội mỹ thực mà đến.
Trình đại sư bỏ đi.
Triệu Vô Ngân thì kinh hồn bạt vía trở lại Triệu gia, từ đó bế quan khổ tu.
Yến hội vẫn tiếp tục tiến hành, Thiếu Vương gia lôi kéo Bộ Phương, nói mãi không hết, thỉnh thoảng còn dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Bộ Phương, khiến Bộ Phương cảm thấy rùng mình.
Mỹ thực đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Những món ăn này, chính là Thiếu Vương gia mời Địa Cấp Thần Trù có chuyên môn đến nấu nướng.
Mùi thơm xông vào mũi, sắc hương vị đều đủ, làm tăng cảm giác thèm ăn cho người ta.
Thiếu Vương gia rất xem trọng Bộ Phương, dường như có cảm giác tìm được tri kỷ, lôi kéo Bộ Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận