Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2184: Tiếng của Cẩu Gia vang lên trong đầu (2)

Notice: Undefined offset: 183
Một số thế gia môn phiệt còn đặc biệt phái người tới đứng chờ tại trước cửa nhà hàng.
Chỉ cần cánh cửa của nhà hàng vừa mở ra, bọn họ sẽ mua bánh.
Trữ đầy đủ bánh, trong các cuộc chiến trong tương lai, nhất định có thể có tác dụng lớn.
Mọi thế gia môn phiệt đều không ngốc, lần chiến tranh này Địa Ngục trông như đã thắng lợi, nhưng mà, cũng chỉ có người của Địa Ngục mới hiểu rõ nguy cơ trong đó.
Một khi Minh Ngục lại tiến công lần nữa, Địa Ngục tuyệt đối khó có thể chống trả nổi.
Bởi vì nếu Minh Ngục lại tiến công một lần nữa, chắc chắn sẽ có cường giả cường đại hơn lẫn vào, đến lúc đó, nếu không có cường giả đỉnh cấp trấn giữ Địa Ngục, nhất định sẽ không thể chịu nổi rồi.
Mặc dù nói là chiến tranh không chỉ là vấn đề của các cường giả đỉnh cấp, thế nhưng nếu như cường giả đỉnh cấp đều không ngang nhau, vậy thì làm sao có thể chống cự được đây?
Trong thế giới này, suy cho cùng, kẻ mạnh có quyền lên tiếng.
Leng keng...
Bộ Phương xốc tấm rèm cửa phòng bếp lên.
Bộ Phương từ trong đi ra.
Hắn vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, hai tay ôm một giỏ Bánh Vận May, bây giờ Bánh Vận May nóng hôi hổi đã thành món ăn bán chạy nhất trong nhà hàng Hoàng Tuyền.
Bịch một tiếng, một giỏ bánh được đặt trên mặt bàn trong nhà hàng.
Đây là giỏ bánh cuối cùng trong ngày hôm nay.
Mỗi ngày, Bộ Phương đều làm bánh với số lượng có giới hạn, khoảng chừng ba tầm ba giỏ, khi bán hết sẽ không bán tiếp.
Các thực khách xếp hàng đã sớm không thể chờ đợi được nữa.
Một tay đưa tiền, một tay đưa bánh.
Bánh Vận May đã được bán đi.
Một số người mua Bánh Vận May là vì Tạo Hóa Chi Khí trong Bánh Vận May.
Một số người mua bánh chỉ vì mùi vị thơm ngon của bánh.
Ngoại trừ Tạo Hóa Chi Khí thần kỳ kia, hương vị của Bánh Vận May cũng khiến cho không ít người đều phải choáng ngợp.
Một số người đặc biệt không quản xa xôi vạn dặm đến đây và bỏ ra mấy vạn Minh Tinh chỉ để nếm thử mùi vị của một miếng bánh.
Khi miếng Bánh Vận May cuối cùng cũng được bán hết.
Bộ Phương nói với các thực khách vẫn đang xếp hàng rằng buổi Bánh Vận May hôm nay đã kết thúc.
Đương nhiên, một số người cảm thấy tiếc nuối.
Có người vẫn tiếp tục xếp hàng, kể cả đó không phải vì Bánh Vận May, mà vì những món ngon khác, cũng đáng để xếp hàng.
Xùy xùy xùy...
Ánh lửa ngút trời.
Việc nấu nướng trong nhà bếp đang diễn ra tất bật.
Sau chiến tranh, việc kinh doanh của cửa hàng đã tốt trở lại.
Tiểu U tạm thời trở thành nhân viên phục vụ và giúp Bộ Phương bưng bê thức ăn, ngược lại bớt cho Bộ Phương không ít phiền toái.
Đôi khi Tiểu Hồ cũng sẽ trợ giúp Tiểu U, ngược lại có chút ngoan ngoãn.
Thịt Kho Tàu nóng hôi hổi, miếng thịt óng ánh dưới ánh đèn khiến cho trong mồm Tiểu Hồ không nhịn được mà chảy nước miếng.
Làm nhân viên phục vụ cũng là một loại tra tấn, đặc biệt là đối với những kẻ tham ăn như Tiểu Hồ.
Vì vậy, sau khi Tiểu Hồ không nhịn được nữa, đã chạy trở về bên trong Điền Viên Thiên.
Hoàng Tuyền Đại Thánh thỉnh thoảng đến nhà hàng, cũng chỉ gọi một phần đồ nhắm, vui vẻ ngồi vào bàn ăn.
Hắn cầm bình sứ màu xanh ngọc, đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, thậm chí chỉ vừa đủ thấm môi.
Sau đó, gắp thức ăn rồi ăn lấy ăn để một cách đầy hưởng thụ.
Loại cuộc sống này, khiến Hoàng Tuyền Đại Thánh cảm thấy có chút thích ý.
Ít nhất, vui vẻ hơn nhiều so với những ngày tháng chỉ biết nắm cỏ trước kia.
Minh Vương Nhĩ Cáp cuối cùng đã lấy lại được tự do của mình.
Hôm nay cũng không có việc gì làm, nên đã chạy đến nhà hàng Hoàng Tuyền, không ngừng quấn lấy bên cạnh Bộ Phương, chỉ vì Que Cay.
Bộ Phương cũng không làm khó hắn, vẫn đưa Que Cay cho hắn.
Sau đó, hắn ngậm Que Cay, tán gẫu với một số thực khách trong nhà hàng.
Nói chuyện phiếm được một lúc, hắn mút đi mút lại một thanh Que Cay, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, khiến cho chính hắn đều đắm chìm vào trong đó.
Bởi vì một nhà hàng nhỏ.
Hoàng Tuyền Thành xa xôi hẻo lánh vốn dĩ không ai thèm tới, dường như đã trở thành thành thị trung tâm của Địa Ngục.
Các đại thế gia đều lần lượt phái cường giả trong gia tộc đến mua nhà trong Hoàng Tuyền Thành.
Một số cường giả tán tu cũng nghe danh mà đến, lần lượt tụ tập trong Hoàng Tuyền Thành.
Các thành trấn xung quanh, thành thị xung quanh đều có lượng người di cư liên tục.
Hoàng Tuyền Thành hoang vu ban đầu đã dần dần mở rộng, trở thành một thành thị lớn.
Thành Chủ của Cấm Hồn Thành ban đầu cũng chính là Hoàng Tuyền Thành của bây giờ miệng cười toét đến tận mang tai.
Hắn từ một vị Thành Chủ của một tòa thành nhỏ vô danh, thoáng chốc đã trở thành Thành Chủ của một tòa thành lớn tiếng tăm lừng lẫy trong Địa Ngục.
Mà tất cả những điều này, đều chỉ vì một nhà hàng.
Đương nhiên, bản thân hắn cũng là khách quen của nhà hàng này.
Một ngày buôn bán kết thúc.
Tuy nhiên, cuộc sống về đêm của Hoàng Tuyền Thành chỉ mới bắt đầu.
Trên đường phố, hàng loạt quầy bán đồ ăn nhanh nghi ngút khói được dựng lên.
Hai bên đường phố, người đi tới đi lui trên đường, đèn hoa đăng, đèn lễ hội, các món ăn vặt đủ loại, cái gì cũng có.
Bởi vì một quán ăn, mà việc buôn bán kinh doanh của Hoàng Tuyền Thành cũng được đẩy mạnh, khiến cho Hoàng Tuyền Thành dường như trở thành một tòa thành ẩm thực nổi danh trong Địa Ngục.
Tất cả các loại món ngon đặc biệt đều được tập trung tại Hoàng Tuyền Thành.
Mà vào ban đêm.
Bộ Phương của bây giờ cũng sẽ không vùi mình trong nhà hàng nữa, mà sẽ mang theo Tiểu U, ôm Tiểu Hồ đi ra nhà hàng.
Đến đi dạo ở những con phố như Bất Dạ Thành, nếm thử một số món ngon trong Địa Ngục, cảm nhận những phong tục của Địa Ngục một chút cũng không tồi.
Địa Ngục rất rộng lớn, nhưng mà Bộ Phương không có thời gian đưa nàng đi.
Trước đây chỉ mới đi qua Thần Nữ Thành, hôm nay chỉ đi dạo trong Hoàng Tuyền Thành, nhưng đối với Bộ Phương mà nói, như vậy là đã đủ rồi.
Sự thịnh vượng của Hoàng Tuyền Thành đã quy tụ những món ngon từ khắp nơi về Địa Ngục.
Tên gọi Mỹ Thực Thành hoàn toàn xứng đáng.
Ban đêm.
Bộ Phương cũng ăn tất cả các loại món ngon.
Hoàng Tuyền Thành ăn mừng rất có không khí.
Tiểu U đi theo sau lưng Bộ Phương, cũng là tò mò nhìn xung quanh.
Những quán nhỏ trải dài hai bên đường phố.
Có rất nhiều món ngon, và các chủ quầy hàng nhỏ cũng đang nấu các món ngon.
- Lão bản, cái này bán thế nào?
Bộ Phương nhìn vào một quầy hàng nhỏ, một nhóm người đang đứng trước quầy hàng.
Lão bản cười tươi toe toét.
Bộ Phương tiến lên phía trước, chỉ chỉ vào đồ ăn nhẹ và đồ ngon làm bằng bột trong nồi rồi hỏi.
- Người thiếu niên, đây là món ăn đặc sản của Địa Ngục ta đấy, là món Bánh Dày Hắc Mễ đến từ vùng phía nam của Địa Ngục, ăn rất ngon... có muốn ăn một phần không?
Lão bản cười tươi như hoa, nhìn Bộ Phương, giải thích nói.
Bộ Phương nhẹ gật đầu.
Trả Minh Tinh, lấy Bánh Dày Hắc Mễ, cầm chiếc túi đựng Bánh Dày Hắc Mễ bắt đầu ăn cùng Tiểu U.
Trên các quán ven đường bày bán nhiều món ngon như Khảo Phượng Trảo, Chưng Đằng Bá Vương Loa, Hủ Tiếu Xối Mỡ vân vân...
Nhìn đến nỗi hoa cả mắt.
Ngay khi Bộ Phương mang theo Tiểu U đi ăn một cách vui thích.
Bước chân của Bộ Phương đột nhiên dừng lại.
Một giọng nói vang lên trong tâm trí hắn.
Hửm?
Bộ Phương sửng sốt.
Giọng nói ôn hòa mà tràn ngập từ tính, nhưng nó lại vang lên trong đầu Bộ Phương.
- Cẩu Gia?
Nghe giọng nói này, Bộ Phương chợt cảm thấy có chút sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận