Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1119: Mượn cọng cẩu mao của ngươi dùng (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngọc Hằng Thánh Sư, thân hình nở nang như ngọc, sợi tóc màu đen rậm rạp buông xuống, trên trán hai lọn tóc mái lòa xòa, xẹt qua khuôn mặt tuấn tú kia, ngược lại là lộ ra mấy phần mê hoặc mắt người.
Chỉ là lời hắn ta nói ra kia, lại làm Bộ Phương có chút mê man.
Lông mày Bộ Phương hơi nhíu lại, hắn có thể cảm nhận được trên người đối phương truyền lại đến một cỗ sát khí đáng sợ, cái sát khí này không những không có ý tốt mà còn mang theo một chút thái độ thù địch.
Theo việc tinh thần hải của Bộ Phương được khuếch trương ra, Bộ Phương trở nên càng ngày càng linh mẫn đối với cảm xúc, cảm ứng.
Không có ý tốt? Hơn nửa đêm gõ cửa lại còn mang theo không có ý tốt?
Lông mày Bộ Phương nhướn lên, đánh giá người đàn ông trước mắt này từ trên xuống dưới một chút.
- Ta có biết ngươi không?
Bộ Phương chăm chú hỏi.
Khóe miệng Ngọc Hằng Thánh Sư có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê người, nói:
- Ngươi có khả năng biết ta, nhưng ta thì chắc chắn có biết ngươi, ta...
Bành!
Một tiếng vang thật lớn, sắc mặt Thánh Sư cứng đờ, một trận gió thổi tới, gợi lên hai lọn tóc trên trán hắn ta.
Tiểu tử này... Làm sao dám?!
Nhìn cửa tửu lâu kia lại đóng chặt chẽ một lần nữa, Ngọc Hằng Thánh Sư cảm giác miệng của mình đều co rúm lại.
Hắn ta thế mà...... bị đóng cửa tiễn khách?!
Hắn ta còn chưa nói hết lời đó! Người trẻ bây giờ đều không lễ phép như vậy à?
Ngọc Hằng Thánh Sư nhịn xuống một cỗ khí trong lòng, lại giơ tay lên lần nữa, gõ cửa một cái.
Một tiếng két vang lên.
Cửa tửu lâu lại một lần nữa được mở ra, Bộ Phương kia sắc mặt không thay đổi lại lần nữa hiện lên ở trước mặt Ngọc Hằng Thánh Sư.
- Có chuyện gì vậy?
Bộ Phương hỏi.
- Vì sao ngươi đóng cửa? Ta còn chưa nói hết lời!
Ngọc Hằng Thánh Sư trong lòng tức giận, cố nén xúc động muốn dùng một bàn tay chụp chết Bộ Phương.
- Ngươi biết ta, nhưng ta lại không nhất định quen biết ngươi, vậy ta cần gì phải nói nhiều với ngươi như vậy?
Bộ Phương mặt không biểu tình nói.
Dáng vẻ như đó là lẽ đương nhiên của Bộ Phương khiến cho tức giận trong lòng Ngọc Hằng Thánh Sư lại lần nữa không ngừng dâng lên.
- Tốt... Vậy ta đến nếm thử tài nấu nướng của ngươi…
Bành!
Vừa dứt lời, cửa tửu lâu lại đóng sập vào một lần nữa, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Tóc mái trên trán Thánh Sư lại lần nữa bị thổi tung bay.
Vì sao chứ?!
Con mắt Thánh Sư đều trừng lớn, trong lỗ mũi tựa hồ như có chân khí đang lưu chuyển.
Hắn ta đã nói là đến nếm thử món ăn, vì sao còn phải đóng cửa? Vì sao còn phải cự tuyệt mình ở ngoài này?!
Tiểu tử này... Thật sự chính là không nể mặt à.
Sắc mặt Thánh Sư lập tức liền trầm xuống.
- Vì sao ngươi đóng cửa? Đã mở tửu lâu, không phải là vì kinh doanh à?
Ngọc Hằng Thánh Sư lạnh giọng mà nói.
Âm thanh truyền vào trong tửu lâu.
Yên lặng hồi lâu.
Về sau mới truyền ra từ trong tửu lâu thanh âm nhàn nhạt của Bộ Phương kia.
- Muốn ăn cơm, mời đến đây lúc Thao Thiết tửu lâu đang trong thời gian kinh doanh, không phải thời gian kinh doanh, tất cả không tiếp đãi.
Đến đây trong thời gian kinh doanh?
Chỉ là một cái quán ăn... loại quy củ tào lao, lung tung này từ đâu tới.
- Ngươi cũng đã biết bản tôn là người phương nào mà?! Nếu như ta muốn san bằng tửu lâu này của ngươi, cũng chỉ cần nhấc tay một cái thôi.
Thánh Sư lui về sau một bước, sắc mặt trầm xuống.
Chung quanh thân thể của hắn ta có từng đạo trận pháp lấp lóe, tràn ra ngàn vạn vầng sáng rực rỡ.
- Ồn ào, ngược lại là ngươi thử xem.
Bộ Phương thản nhiên nói, bên trong giọng nói mang theo mấy phần bất mãn.
Đối với loại người hung hăng càn quấy này, Bộ Phương tự nhiên sẽ cảm thấy có chút bất mãn, chỉ cần là người từng đến ăn trong Thao Thiết tửu lâu đều rất rõ ràng quy củ của tửu lâu.
Người này xem ra chính là khách hàng mới, lần đầu không biết quy củ coi như xong, thế nhưng mà mình đã nói quy củ, còn lớn tiếng uy hiếp.
Tại sao lại có loại người hiếm thấy như thế này được nhỉ?!
Phía xa.
Mạc bà bà run run rẩy rẩy đi đến.
Bà chống quải trượng, từ xa đã nhìn thấy được Ngọc Hằng Thánh Sư.
Mạc bà bà chống tay trên lưng, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Tìm đường chết chứ gì...... Có ý tứ nhất là, có thể làm cho suy diễn của chính mình cắn trả, đủ để nói rõ tửu lâu này hoặc là người sau lưng tửu lâu này tuyệt đối không tầm thường, loại không tầm thường này tuyệt đối vượt xa cảnh giới của mình.
Thậm chí có thể là đạt đến cảnh giới Thánh Chủ Thánh Địa.
Mạc bà bà cười, mặc dù bà sẽ xem kịch vui, thế nhưng cũng sẽ không tùy ý Thánh Sư chịu khuất phục, dù sao một vị Thánh Sư cũng không thể chết tại chỗ này.
Hắn ta muốn chết, cũng phải chết tại Tiềm Long Thiên Quan, chỗ ấy càng cần loại tồn tại Thánh Sư này hơn.
Linh phù xoay tròn ở quanh thân Thánh Sư, uy năng kinh khủng tiêu tán ở đó.
Trong tửu lâu, Bộ Phương vuốt vuốt đầu của mình, chậm rãi đi đến trong phòng bếp, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đôi mắt đẹp của Tiểu U nhàn nhạt lười biếng lườm phía cánh cửa ra vào kia một chút.
Thực lực kẻ địch lần này rất không tồi thế nhưng mà...vẫn là tự tìm đường chết như cũ thôi.
San bằng tửu lâu...... Điều này thật sự là có chút viển vông rồi nha.
Sở Trường Sinh không có nghỉ ngơi ở đó, ông ta mở mắt ra, có chút ngưng trọng nhìn ra cửa, Thánh Sư khiến ông ta cảm giác được áp lực to lớn, làm lỗ chân lông trên người ông ta đều mở ra, linh khí tuôn tràn.
Kẻ địch lần này, thực lực cực kỳ kinh khủng nha.
Cẩu gia giơ chân trước lên, sau khi gãi gãi mũi chó của mình, lại tiếp tục nằm ngáy o o.
Đối với người Thánh Sư kia, nó căn bản cũng không có mảy may để ý tới.
Thánh Sư nhìn thấy cửa lớn vẫn đóng chặtnhư cũ, lửa giận trong lòng lập tức bùng nổ.
Hắn ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đôi mắt ngưng trọng.
Thân hình hắn ta bỗng nhiên trôi nổi lên, thối lui về phía sau lưng.
Hắn ta trôi nổi ở trong hư không, quanh thân đều nở rộ lên ánh sáng sáng chói, giống như thần linh, mê mắt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận