Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1977: Tiên Trù Giới không có người à? (1)

Trận chiến đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh
Vài cành cây bắn xuống, trong nháy mắt, những cường giả của Đông Đảo Giới đều bị Pháp Vụ hòa thượng đóng đinh vào trên mặt đất.
Tất nhiên, trận tàn sát cũng không xảy ra, Pháp Vụ hòa thượng chỉ đóng đinh những cường giả của Đông Đảo Giới trên lôi đài mà thôi.
Phần đầu của cành cây đều chậm rãi đung đưa.
Khuôn mặt của các cường giả Đông Đảo Giới đều xám như tro tàn, không ngờ trận chiến nhanh như thế đã kết thúc.
Rất nhiều cường giả đứng sau quầng sáng cũng mở to mắt ra nhìn.
Đội trưởng của Đông Đảo Giới là một Tiểu Thánh cường giả, thế nhưng… vậy mà lại bị đánh bại một cách đơn giản như vậy.
Đừng nhìn trận chiến vừa rồi chỉ vèo một cái là xong, trên thực tế trong đó đều là các môn đạo âm thầm đối kháng nhau.
Cho dù khí thế đối kháng hay là lực lượng và tinh thần đối kháng đều là tình huống vô cùng hung hiểm.
Tất nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là Pháp Vụ hòa thượng đánh tan khí thế của đội trưởng Đông Đảo Giới, áp đảo lực lượng của đối phương, nghiền ép tinh thần lực của đối phương…
Thế cho nên Nhất Tôn Tiểu Thánh mới bị đóng đinh trên mặt đất.
Tuy không chém giết đến khi ngươi sống ta chết, nhưng kết quả lại có hơi tàn khốc.
Ánh mắt của đội trưởng Đông Đảo Giới đã trở nên vô thần, cả người như người mất hồn.
Trận thắng lợi đầu tiên cứ tới tự nhiên như thế, thậm chí còn vừa ăn xiên Chương Ngư vừa giành thắng lợi…
Cảm giác tự đắc và thản nhiên này làm cho cường giả Đông Đảo Giới mất cảnh giác.
Tây Kinh Tiểu Phật giới dù sao vẫn là Tây Kinh Tiểu Phật giới, quả nhiên cường đại…
Sau khi trận đầu tiên kết thúc là thời gian nghỉ ngơi uống trà, người chiến thắng có thể tiếp tục lựa chọn các tuyển thủ vừa chiến thắng để tiếp tục chơi, hoặc chọn một tuyển thủ mới.
Cho dù như thế nào, chỉ cần thắng được ba trận thì có nghĩa là thi đấu thắng lợi.
Ban đầu, Pháp Vụ muốn để các sư đệ khác cảm nhận được bầu không khí của trận đấu, nhưng hắn ta quay đầu lại thì chợt phát hiện ra các sự đệ đã không còn ai đứng quanh đó.
Khóe miệng Pháp Vụ giật giật mố cái, sờ sờ đầu trọc của mình.
Không cần nghĩ cũng biết, những sư đệ của hắn ta đều đã đến vây quanh gian hàng nhỏ kia.
- Vì ăn, thật sự là ngay cả trận đấu cũng không quan tâm.
Pháp Vụ bất đắc dĩ thở dài một cái.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể tiếp tục đứng lên lôi đài.
Nhưng mà đối với hắn ta mà nói, việc này cũng không tính là việc gì khó.
Dựa vào thực lực của hắn ta, quét sạch Đông Đảo Giới là chuyện dễ như trở bản tay.
Cho nên, bây giờ cục diện của trận đấu đã nghiêng về một bên.
Pháp Vụ không chút khách khí quét ngang toàn trường, dáng vẻ thản nhiên, làm cho cả Đông Đảo Giới cảm thấy rất thất bại.
Gặp được Tây Kinh Tiểu Phật giới là do vận khí của bọn họ không tốt.
Kết quả đã không còn gì phải bàn cãi nữa.
Bọn họ cũng không trông cậy gì vào đồng đội nữa, thua thảm như vậy, ngay cả cơ hội thăng cấp cũng không có.
Bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng vào cuộc chiến cá nhân.
Chỉ có trận chiến cá nhân mới có thể khiến bọn họ lấy lại được thể diện của Đông Đảo Giới, thể hiện sự cường đại của Đông Đảo Giới.
Nếu như không gặp phải Tây Kinh Tiểu Phật giới thì đội thi đấu của Đông Đảo Giới đã có thể tiến xa hơn.

Trước quầy hàng nhỏ.
Rất nhiều người xếp thành hàng dài.
Khóe miệng Bộ Phương ngậm que cay, híp mắt lại, thành thục nấu ăn.
Động tác vô cùng thành thạo.
Ở xung quanh, nhiều người đều đang cầm lấy một xiên đồ ăn nóng hổi, Chương Ngư Tu thơm ngát tỏa ra khắp nơi, trên mặt bọn họ đều là nụ cười hạnh phúc.
“Xì” một tiếng.
Dầu ăn bắn tung tóe, Chương Ngư Tu bị bọn họ cuốn vào trong miệng, cảm giác vừa dai vừa ngon khiến đôi mắt bọn họ mở to ra.
Mỹ vị như vậy quả thực làm người ta lưu luyến quên đường về.
Vì thế, một vòng người ăn xong, lại đến một vòng khác, xếp thành hàng dài.
Hiên Viên Hạ Huệ cũng nuốt nước miếng “ực ực”.
Trên khuôn mặt là vẻ không thể tin được.
Hắn ta quay đầu nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Bộ Phương, trong lòng như nổi lên sóng to gió lên.
Đại Ma Vương quả nhiên vẫn là Đại Ma Vương, mọi thứ đều được hắn nắm trong lòng bàn tay.
Hắn lại tạo ra kỳ tích một lần nữa. Ở nơi đất khách quê người này, Đại Ma Vương lại dùng sức hấp dẫn của mỹ thực chinh phục tất cả mọi người…
Đương nhiên…
Quan trọng nhất là, nhìn những Tiên Tinh kia “ầm ầm” vào trong túi, cả người Hiên Viên Hạ Huệ đều ngây ngẩn.
Một xiên mười Tiên Tinh, Bộ lão bản ít nhất là nấu mười xiên một lần, nhiều nhất là nấu ba mươi xiên.
Chỉ một lúc đã kiếm được ba trăm Tiên Tinh…
Vốn nghĩ là một quầy hàng nhỏ thì có thể kiếm được bao nhiêu, bây giờ xem ra… hắn ta sai rồi, quá sai, quá sai.
Lợi nhuận của quầy hàng nhỏ này vượt qua sức tưởng tượng của hắn ta.
Huống chi, chỗ này chỉ có duy nhất một gian hàng nhỏ của Bộ lão bản…
Người xung quanh ăn đến miệng đầy dầu mỡ, dáng vẻ vô cùng phấn khích, khiến trong lòng Hiên Viên Hạ Huệ thầm thở dài một hơi.
Quả nhiên, tin tưởng Bộ lão bản… là không sai!
Mặc Yên và Phương Ngọc đã sớm kinh ngạc đến ngây người, trở nên bối rối.
Sự tình phát triển dường như đã vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Đại Ma Vương… vậy mà có thể phát triển được cái quầy hàng nhỏ này… Thật sự mang mỹ thực của Tiên Trù Giới truyền bá ra bên ngoài.
Đôi mắt trên khuôn mặt bầm dập của Chu Ngạn đầy vẻ khó tin, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Hắn nhìn Đại Ma Vương đang làm ăn phất lên, nhìn thấy Tiên Tinh mà Đại Ma Vương thu được vào tay, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ rung động.
Nhưng mà…
Sắc mặt Chu Ngạn rất nhanh đã trở lại như thường, thậm chí còn có vẻ tuyệt vọng.
Gian hàng nhỏ làm ăn tốt thì được ích lợi gì, nếu trận đấu mà thua thì bọn họ chỉ có thể còn đường hồi phủ.
Thất bại quay trở lại Tiên Trù Giới, ngược lại không có gì, chủ yếu vẫn là chuyện sẽ trở thành trò cười cho mọi người, không có cách nào rửa nhục mới làm hắn khó chịu nhất.
Hơn nữa, vốn đã do dự muốn thể hiện uy nghiêm của Tiên Trù Giới, bây giờ lại chỉ có thể trở thành trò cười.
Hắn sao có thể chịu được.
- Trận tiếp theo, thi đấu đoàn thể… Tiên Trù Giới đối chiến với Hắc Phong đại lục.
Trên lôi đài, Ma Viên thống lĩnh nói.
Vừa dứt lời.
Dưới lôi đài, mọi người vốn đang theo dõi trận đấu lập tức châu đầu ghé tai nhau, thì thầm to nhỏ.
Tiên Trù Giới, đây là thế giới nổi tiếng nhất quanh đây. Dù sao cũng từng là một thế giới không thua kém gì Minh Ngục.
Đương nhiên, bây giờ Tiên Trù Giới đã suy sụp, đã không còn uy danh như trước nữa.
Nhưng nó vẫn khiến mọi người tò mò.
Hắc Phong đại lục, một đại lục ở quanh Thâm Uyên. Trong trận chiến Minh Khư Thiên Đạo này, xem như có thực lực trung đẳng.
Đối với thế giới đỉnh cấp chân chính mà nói, Hắc Phong đại lục chỉ là nơi vừa nhỏ bé vừa yếu ớt đáng thương.
Nhưng đối với Tiên Trù Giới mà nói, Hắc Phong đại lục… cũng không hề yếu, thậm chí có thể nói là kẻ địch mạnh mẽ khó mà chống lại.
Chủ yếu là lần này, Địch Thái cũng không phái ra cường giả chân chính nào đến đây.
Xa xa, trước quầy hàng.
Chu Ngạn nghe được lời nói của Ma Viên thống lĩnh, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Mặc Yên và Phương Ngọc cũng nghe được câu nói của Ma Viên thống lĩnh, đều nhìn về phía Chu Ngạn.
- Đến lượt chúng ta?
Mặc Yên và Phương Ngọc bỗng nhiên thấy khẩn trương.
Lần đầu tiên tham gia giải đấu lớn như vậy, không thể nào không cảm thấy khẩn trương.
Trước đó, bị một loạt hành động của Đại Ma Vương làm cho giật mình, nên không có thời gian lo lắng, bây giờ khôi phục tinh thần rồi thì thân thể lại đang run rẩy.
- Ngươi nói với Đại Ma Vương… Chúng ta đi qua đó.
Chu Ngạn nhìn thoáng qua, khí thế nấu nướng ngút trời và dáng vẻ nhận Tiên Tinh đến mỏi tay của Bộ Phương.
Trên mặt hiện lên dáng vẻ khó nói, nói với Mặc Yên một câu xong liền cùng Phương Ngọc đi về phía lôi đài.
Mặc Yên sững sờ.
Chờ đến khi Chu Ngạn và Phương Ngọc đều rời đi mới lấy lại tinh thần.
Sau đó nàng nhìn về phía Bộ Phương.
Nhìn Đại Ma Vương ngậm que cay với một đám người đang không ngừng gào thét mà bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
- Sao thế?
Hiên Viên Hạ Huệ nhìn Mặc Yên đang do dự, nhíu mày hỏi.
- Thi đấu đoàn thể đã đến phiên chúng ta, Chu Ngạn và Phương Ngọc đã đi qua trận đấu… Bọn họ để cho ta thông báo cho Đại Ma Vương…
Mặc Yên nói.
Hiên Viên Hạ Huệ gật đầu.
- Đối thủ của chúng ta là? Thực lực như thế nào?
Hiên Viên Hạ Huệ hỏi.
- Hắc Phong Đại Lục, ba vị Bán Thánh, hai vị Chân Thần Cảnh Cửu Tinh…
Mặc Yên nói xong liền trở nên trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận