Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1169: Bắt người ăn que cay, cùng người tiêu trừ (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
-Ngươi đã sẵn sàng ... để bị đánh khóc chưa?
Trong giọng nói của Minh Vương Nhĩ Ha có vài phần lười biếng, mái tóc đen nhánh phất phơ, trên khuôn mặt tà mị lộ ra nụ cười xấu xa, phối hợp với khóe miệng ngậm que cay càng thêm vẻ tang thương.
Chẳng qua là lời nói của hắn ta khiến Ma Dạ hơi đờ đẫn và không nói nên lời.
Nhưng đặc biệt chính là câu nói kia, chẳng lẽ bây giờ ai cũng muốn đánh hắn ta tới khóc sao?
Con chó kia còn chưa tính, dù sao nguồn gốc của con chó đó thật sự rất đáng sợ, còn tên trước mắt này lấy đâu ra dũng khí để nói ra loại lời nói như này, thật sự nghĩ Ma Dạ hắn ta dễ bắt nạt?
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn ta cũng là cường giả của Khư Ngục Ma Nhãn tộc, Ma Nhãn tộc là một gia tộc lớn ở Khư Ngục. Trong tộc có vô số cường giả, ngoại trừ con chó trước đó thì Ma Dạ hắn ta còn từng sợ ai?
-Biến! Kẻ ngăn cản ta ... đều phải chết!
Ma Dạ tức giận, con mắt dọc trên trán lập tức mở ra, năng lượng phong phú tụ lại trước con mắt dọc kia, ngay sau đó tụ lại thành một quả cầu năng lượng đen nhánh, khí tức trên người cũng đang kéo căng lên.
Hắn ta rất tức giận, hắn ta rất căm phẫn, lửa giận trong người hắn ta đang cháy hừng hực, gần như muốn xông ra khỏi lồng ngực vậy.
Hắn ta hơi e ngại và sợ hãi Cẩu gia, cho nên hắn ta muốn chạy trốn, ban đầu Ma Dạ dự định phá hủy toàn bộ Mỹ Thực Thành trong chớp mắt, rồi quét sạch tất cả các sinh linh. Đồng thời cũng phá hủy luôn cái Tinh La Thiên Bàn.
Thế nhưng sự xuất hiện của con chó kia đã làm rối loạn kế hoạch của nó, khiến hắn ta hoàn toàn không ngờ tới.
Hắn ta bị một con chó đánh tới khóc, việc này thật sự rất bẽ mặt, không ... Thật ra bị con chó đó đánh tới khóc cũng không mất mặt lắm, nhưng bị đánh khóc mà còn bị nhiều người nhìn thấy thì thật sự rất mất mặt.
Vì lẽ đó, Ma Dạ đã vô cùng giận dữ.
Vào lúc này, còn có người không biết sống chết dám tới cản đường hắn ta, đây thật là tìm cái chết mà.
Năng lượng phía trên đôi mắt dọc càng ngày càng dày đặc, trước đó khi đối phó với cẩu gia kia thì hắn ta chưa từng dùng tới chiêu thức này, lần này hắn ta nhất định phải sử dụng triệt để.
Để cho tất cả mọi người đều biết Ma Dạ hắn ta... không hề yếu kém!
Hắn ta chỉ yếu ớt trước mặt con chó đó thôi.
Ầm ầm!
Trên đầu Ma Dạ, muôn vàn tầng mây cuồn cuộn ngưng tụ lại, càng ngày càng trở nên đen kịt, cuốn bao trùm lên bóng tối.
Một khắc sau, Mạ Dạ mở miệng gầm thét.
Tiếng gào vang vọng tận chín tầng mây.
Bùm!
Một tiếng nổ trầm dục kêu lên. Tiếng gào vậy mà im bặt lại..
Toàn thân Ma Dạ cứng đờ đứng yên tại chỗ, một cơn ớn lạnh đột nhiên dâng lên khắp người.
Bởi vì cách đó không xa người thanh niên kia đã biến mất, mắt thường của hắn ta hình như chưa cũng kịp nhìn thấy thì đối phương đã đi tới trước mặt của hắn ta.
Một ngón tay đưa lên chỉ vào quả cầu năng lượng màu đen đang tụ giữa hai lông mày của hắn ta.
-Bây giờ tuổi trẻ thật sự rất thật là hỗn xược... Dám hống hách với bản vương. Thật là ngang bướng.
Sắc mặt Minh Vương thờ ơ, ngón tay điểm nhẹ lên quả cầu năng lượng trước con mắt dọc của Ma Dạ.
Quả cầu năng lượng vốn muốn nổ tung ra, nhưng lúc này dù thế nào nó cũng không thể nổ ra, bị ép buộc áp chế, khiến nó không thể nào bắn ra.
Loại cảm giác kìm nén đó khiến Ma Dạ buồn bực muốn khóc.
Hắn ta giống như phân đã ủ lâu ngày... Muốn kéo nó ra nhưng không thể nào kéo ra được.
-Ngươi...
Sắc mặt Ma Dạ hơi méo mó, chợt hắn ta thấy toàn thân ớn lạnh, gia hỏa này... một ngón tay đã có thể trấn áp được sự công kích của Ma Nhãn của mình sao?
Điều này có vẻ hơi đáng sợ ...
-Xem ra ngươi còn chưa chuẩn bị đã bị đánh tới khóc rồi... Đáng tiếc, bản vương sẽ không cho ngươi thời gian chuẩn bị đâu. Khóc đi, khóc cũng không phải tội.
Minh Vương nói.
Ngay sau đó, trên ngón tay, một sợi minh khí quấn quanh xông lên.
Nhìn thấy sợi minh khí kia, ánh mắt Ma Dạ lập tức co rút lại, từ phía trên sợi minh khí kia truyền tới một luồng khí tức mà hắn ta quen thuộc.
Khí tức đó ... giống với loại khí tức trên thân của con chó đen trước đó.
Giống nhau… Giống nhau.
Chết tiệt!
Tên trước mặt này cũng đến từ Địa Ngục?
Cái quái gì vậy?
Ầm!
Minh khí bắn ra, chấn động khủng khiếp rồi lập tức nổ tung.
Năng lượng mà Ma Dạ ủ trong thời gian dài rồi trực tiếp nổ tung trước đầu hắn ta.
Toàn thân hắn ta như viên đạn pháo bị nổ tung lên rồi rồi sau đó yếu ớt rơi xuống đất.
Bụi bặm trên mặt đất lập tức bốc lên.
Nhưng Thiên Khung Chi Thương vẫn còn luồng khí đen cuồn cuồn lay động.
Minh Vương Nhĩ Ha ngậm gốc que cay, khi miệng hắn ta hơi động, cây que cay cũng vểnh lên vểnh xuống.
-Dám kêu gào ỷ bản vương còn nhỏ... Hừ!
Minh Vương Nhĩ Ha lay động chiều cao của mình một chút, tấm lụa lỏng lẽo mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của hắn ta.
Thân hình của hắn ta lơ lửng trên không và từ từ rơi xuống xuống mặt đất.
Trong đống đổ nát vang lên âm thanh sột soạt của đám đá vụn.
Một bóng màu đen dính đầy máu bò ra khỏi đống đổ nát kia.
Ma Dạ thở hổn hển, có vẻ như hắn ta đã bị thương nặng, thân thể bị dập vỡ, trên người tràn đầy vết thương.
Năng lượng mà hắn ta tích tụ được bấy lâu nay lại chỉ nổ tung trong tích tắc, thiếu chút nữa là nổ chết kẻ đang sống sờ sờ như hắn ta.
Không chết được ... Thực sự là mạng lớn.
Đôi mắt dọc trên trán chuyển động, ngay sau đó, nó mở ra.
Vụ nổ xảy ra với khoảng cách gần như vậy mà đôi mắt dọc của hắn ta lại không bị thương, cũng là may mắn rồi.
Ma Nhãn nhất tộc rất coi trọng việc bảo vệ đôi mắt dọc của họ, vì đó là niềm tự hào và là thủ đoạn công phạt chính của bọn họ. Ma Dạ ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói.
-Ngươi ... rốt cuộc ngươi là ai? Ma Dạ ta... có thù hận gì với ngươi?
Minh Vương Nhĩ Ha chắp tay, đôi mắt hơi híp lại, miệng hắn ta mấp máy, que cay kia cũng tức khắc rụt vào trong vài phần. Minh Vương nói:
-Không có thù hận gì cả, bắt người ăn que cay cùng người giải trừ tai họa.
Sau khi Ma Dạ nghe xong, gần như hắn ta bực tức tới mức muốn nôn ra máu, que cay là cái đồ chơi quái gì vậy?
Chẳng lẽ Ma Dạ hắn ta cũng không sánh bằng que cay hay sao?
Đúng là tức giận tới muốn điên luôn!
Ma Dạ nói.
-Ngươi cũng là người của Minh Khư... Tại sao lại muốn giết lẫn nhau? Sau Thiên Quan kiếp, Minh Khư đã hoàn toàn chiếm cứ Tiềm Long Đại Lục. Đến lúc đó... ngươi và ta đều là người một nhà, tại sao không nói chuyện thật tốt với nhau?
Thiên Quan kiếp đã bắt đầu, với lần Thiên Quan kiếp này Minh Khư tràn đầy tự tin có thể đột phá Tiềm Long Thiên Quan, đến lúc đó, quy mô xâm lược của các cường giả Khư Ngục sẽ hoàn toàn chiếm cứ Tiềm Long Đại Lục.
Đến lúc đó Ma Nhãn nhất tộc cũng sẽ phái cường giả đến đóng quân ở đây, kh đó, có thể chậm rãi thu dọn Mỹ Thực Thành này cũng không muộn.
Chỉ là trước đó, phải tìm cơ hội để phá hủy Tinh La Thiên Bàn.
Ma Dạ dường như nghĩ tới Tinh La Thiên Bàn thì ánh mắt lập tức lóe lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đôi mắt của hắn ta lướt qua người của Minh Vương Nhĩ Ha và rơi xuống cách đó không xa.
Ở đó, sắc mặt Thiên Cơ Thánh Nữ tái nhợt đang ngồi trên mặt đất, trên đầu của nàng ta có một cái Tinh Bàn khổng lồ đang quanh quẩn, rũ xuống những tia sáng rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận