Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2508: Một đao đánh bại ba người (2)

Notice: Undefined offset: 132
Trên đỉnh đầu có Pháp Tắc Luân Hồi và Pháp Tắc Không Gian tràn ngập.
Một màn này vừa xuất hiện, con ngươi Điền Thu co rụt lại, cả người đều chấn động.
- Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường? Mẹ nó còn có hẳn hai đạo?
Điền Thu hít sâu một hơi.
Trên thế gian ngoài Đế Tử còn có người lĩnh ngộ được hai đạo Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường? Đúng là không thể tin được!
Lỗ chân lông của ba huynh đệ kia cũng co rụt lại, nhưng vẫn vô cùng tức giận.
Cho dù là Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường thì sao? Bán Thần cũng chỉ là Bán Thần, bọn hắn là Thần Vương, há lại sợ một Bán Thần!
Chiến! Ba huynh đệ kia thét dài, thân hình biến mất tại chỗ.
Ba người đều nắm dao găm, hư không liên tục nổ tung. Bọn họ ép Pháp Tắc chi lực về phía Bộ Phương.
Bộ Phương chỉ là Bán Thần, lĩnh ngộ Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường cũng không hoàn mỹ.
Thế này, bọn hắn có gì phải sợ?
Bộ Phương là thiên tài, đúng là thiên tài. Ba huynh đệ bọn hắn thích nhất là giết thiên tài!
Sợi tóc không ngừng tung bay, Bộ Phương lắm Long Cốt thái đao lạnh lẽo nhìn đám người kia, khóe miệng hơi kéo một cái.
Bộ Phương chậm rãi vung ra một đao.
Uỳnh…
Loạn thế trù đao!
Bộ Phương nói.
Lời nói như kinh thiên động địa. Hư không vỡ ra. Từng đao sáng lên chiếu rọi mọi thứ như ban ngày.
Phốc phốc phốc!
Ba vị Hạ Đẳng Thần Vương bỗng cảm thấy khí huyết chìm nổi, máu tươi phun trào rồi bắn ngược ra rơi trên mặt đất, cả người lảo đảo lùi lại.
Thân thể bọn họ bị đao chém, máu me đầm đìa.
Một đao…
Ba người Hạ Đẳng Thần Vương bọn hắn, bại rồi?
Điền Thu cũng kinh ngạc đến ngây người. Bán Thần có thể mạnh đến thế này ư?
Đối với sự ngạc nhiên của đám người này Hạ Thiên rất hài lòng, tưởng rằng là Bán Thần là có thể xem thường được sao?
Bây giờ đã được dạy thế nào là mạnh chưa? Còn dám tùy tiện đổi oan cho Bộ Phương không?
Bán Thần trước mắt này còn là Cung Chủ Thần Trù Cung, giận lên vô cùng mạnh!
Bộ Phương nắm lấy Long Cốt thái đao, sắc mặt lạnh lẽo. Hắn từng bước đạp không, Pháp Tắc Vũ Trụ Chí Cường lại thêm thần thông, đánh bại được ba Hạ Đẳng Thần Vương cũng không phải là chuyện khó.
Đây là hắn vẫn chưa xuất ra duyên cớ Thần Hỏa. Thần Hỏa mà ra thì ba tên kia không chết cũng tàn phế.
Uỳnh…
Điền Thu xuất hiện trước mặt Bộ Phương, cười rạng rỡ.
Cuối cùng hắn vẫn ra tay ngăn cản Bộ Phương. Nếu để Bộ Phương ra tay có thể ba người kia sẽ chết, nếu như không chết thì vẫn bị thương.
Đây không phải là chuyện hắn muốn.
Hắn chuẩn bị nhiều như vậy vì muốn vào trong cấm địa, thu hoạch được duyên cơ kia. Nếu vì một đầu bếp mà hỏng việc thì không đáng.
Bộ Phương nhìn Điền Thu đầy lạnh lùng, sau đó thu hồi đao chậm rãi quay người.
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Tùy tiện đổ oan cho ta thì không thể giúp nhau việc lớn được nữa… tại hạ cáo từ.
Bộ Phương nói, sau đó thân hình xê dịch, biến mất trong bóng đêm.
Hạ Thiên cười lạnh, cũng đuổi theo.
Bộ Phương đi thì Điền Thu không quan tâm, nhưng Hạ Thiên đi hắn rất đau lòng.
Nhưng vì bảo vệ ba huynh đệ kia, Điền Thu cũng không còn cách nào khác, tuy nhiên sắc mặt hắn lại trở nên hung ác và nham hiểm. Chỉ mong ba huynh đệ kia có thể làm được việc cho hắn.
- Thế mà lại lựa chọn bỏ đội… vậy ta và ngươi cạnh tranh. Một khi phát hiện được cơ duyên trong cấm địa có thể sẽ trở thành trở ngại của ta, nhất định phải nhanh tìm cơ duyên trước! Cơ duyên mà Thượng Cổ Thiên Thần để lại nhất định không tầm thường. Kẻ ngăn cản ta, phải chết!
Điền Thu lè lưỡi liếm liếm môi nói ra.
Sau đó hắn quay người rời đi.
Ba huynh đệ kia vẫn còn kinh hãi, nếu như không phải Điền Thu bảo vệ, bọn hắn sợ là sẽ bị đầu bếp kia làm thịt!
Đầu bếp Bán Thần bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?
- Đi thôi, đi trước bọn hắn tìm cơ duyên trong di tích!
Giọng nói lạnh lẽo của Điền Thu vang lên.
Nhưng Điền Thu vẫn tự tin, hắn biết địa điểm cụ thể. Mà Bộ Phương và Hạ Thiên vốn dĩ không biết cơ duyên kia ở chỗ nào.
Rầm rầm…
Lá rụng bay tán loạn.
Điền Thu và ba huynh đệ kia đi suốt đêm, chỉ chốc lát đã thấy một cái động.
Động đen kịt, nhưng sâu bên trong có màu máu lan tràn.
Một dụ hoặc nồng đậm khiến lỗ chân lông trên người bọn hắn trở nên hưng phấn. Giống như có cái gì đang triệu hồi bọn hắn vậy.
Điền Thu và ba huynh đệ kia vô cùng vui mừng, đó là cơ duyên, đó cơ duyên là Thiên Thần để lại!
Bốn người phi tốc xông vào bên trong động, hướng vào sâu.
Vì cơ duyên, bọn họ đã sớm không kịp chờ đợi rồi!
Mà khi Điền Thu và ba huynh đệ kia xông vào thì mặt đất xung quanh động chậm rãi rạn nứt. Từng quả cầu đen nổi lên tản ra khí tức màu đen vô cùng khủng bố, giống như một ác ma đang giơ nanh vuốt.
Bọn người Điền Thu vào trong động, không còn tin tức gì.
Lúc lâu sau, lá cây xào xạc vang lên, Bộ Phương và Hạ Thiên chậm rãi đi tới trước cửa động. Hai người liếc nhìn nhau, đều phát hiện đây là nơi mà Thiên Thần để lại cơ duyên.
Bên trong khả năng có xương Thiên Thần cũng có thể có máu Thiên Thần.
Hạ Thiên híp mắt, dự định chậm rãi đi vào.
Hạ Thiên chậm rãi tới gần, những quả cầu đen kia chậm rãi nứt ra khiến nàng rùng mình.
Bành!
Một tiếng nổ vang, trong động có tiếng rú thảm thiết, theo đó là một chùm sáng màu đen phun ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận