Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 1713: Lẽ nào ngươi không muốn giết hắn? (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Giọng nói vang dội lập tức truyền từ ngoài cửa vào.
Khi giọng nói này vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao của rất nhiều đám Tiên Trù.
Đồng gia và Bộ lão bản từng có quan hệ cũng không còn là chuyện gì bí mật ở tầng thứ nhất của Tiên Trù Giới này rồi, dù sao lúc trước, khi Bộ lão bản vừa mới xuất hiện ở Tiên Trù Giới, đã phế đi thiên tài của Đồng gia, trực tiếp trở mặt với nhau.
Hôm nay, gia chủ của Đồng gia Đồng Vô Địch lại tự mình mang theo lễ vật tới đây để chúc mừng Bộ Phương đã giành được ngôi vị quán quân của cuộc so tài Tiên Trù.
Quả nhiên, trước quán quân của cuộc so tài Tiên Trù, vinh quang hay nhục nhã gì đó của gia tộc đều chẳng là cái gì cả.
Chỉ vì một tên thiên tài của gia tộc đã bị phế mà trở mặt với một vị quán quân của cuộc tranh tài Tiên Trù, là một hành động không sáng suốt đến cỡ nào.
Xét theo tình hình của các quán quân cuộc tranh tài Tiên Trù từ những lần trước đó, hầu như tất cả đều có thể trở thành những cường giả đứng đầu trong Tiên Trù tam phẩm, có khả năng nắm chắc rất lớn có thể đánh tới cảnh giới Lân Trù!
Giống như Thành Chủ tầng thứ hai của Tiên Trù Giới Lục Trảm Phong, lúc trước đã bộc lộ tài năng thông qua cuộc so tài Tiên Trù, cuối cùng đạt được thành tựu là Lân Trù và ngồi vào vị trí Thành Chủ đấy.
Danh hiệu và niềm vinh dự của quán quân cuộc so tài Tiên Trù này chắc chắn rất xứng đáng với sự tâm huyết của mọi người!
Bộ Phương nhíu mày, cũng không di chuyển.
Sau khi hắn lấy ra một con Tôm Huyết Long từ trong bát của Tiểu U và bóc vỏ tôm, chòi thịt tôm trắng mềm ra rồi nhét vào trong miệng, sau đó mới không nhanh không chậm cầm một chiếc khăn trắng sạch, lau hết vết dầu mỡ đang dính trên tay mình.
Làm xong hết tất cả những việc này rồi mới bắt chéo hai tay lại đi tới cửa ra vào.
Cót két một tiếng.
Cửa nhà hàng mở ra.
Đồng Vô Địch vốn dĩ bởi vì chờ đợi quá lâu khiến cho sắc mặt của hắn đã trở nên có chút khó coi, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Hắn chỉ sợ Bộ Phương sẽ không mở cửa ra cho hắn, như vậy với tư cách là Thành Chủ, hắn thật sự mất mặt đến mức muốn đào một cái lỗ để chui xuống rồi.
May mắn thay, Bộ Phương đã mở cửa.
Chỉ cần mở cửa ra, mọi chuyện đều sẽ trở nên dễ dàng, món quà chúc mừng mà hắn chuẩn bị lần này chắc chắn sẽ khiến cho Bộ Phương hài lòng.
Hắn không muốn trở mặt với một yêu nghiệt thiên tài chỉ vì một tên đệ tử gia tộc, tốt nhất là có thể lấy danh nghĩa tặng quà để gặp nhau cười một tiếng xóa sạch ân oán xưa.
Nghĩ tới đây, Đồng Vô Địch lập tức treo lên một nụ cười trên mặt.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Bộ lão...
Bộ Phương chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua Đồng Vô Địch.
Bụp!
Một tiếng vang thật lớn, cửa nhà hàng đóng lại ngay lập tức.
Sắc mặt của Đồng Vô Địch đột nhiên trở nên hết sức khó coi.
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị đóng cửa đuổi khách rồi, loại cảm giác này... thật sự khiến hắn buồn bực đến mức suýt nữa nôn ra máu.
Dù sao hắn cũng là Thành Chủ của tầng thứ nhất Tiên Trù Giới.
Sau khi bị Bộ Phương đóng cửa đuổi khách, Đồng Vô Địch cảm thấy rất xấu hổ.
Mà những ánh mắt giễu cợt ở xung quanh phóng đến lại càng làm cho hắn cảm thấy ngượng ngùng hơn.
Những ánh mắt cợt nhả đó giống như từng mũi kim thép đâm vào trên người hắn, khiến cho sắc mặt của hắn bắt đầu đỏ bừng lên.
Một cảm giác bị sỉ nhục đột nhiên tràn ra từ trong tận đáy lòng hắn.
- Bộ Phương... Thật sự nghĩ rằng bản thân hắn đã giành được giải quán quân của cuộc so tài Tiên Trù thì sẽ trở thành một đại nhân vật rồi sao?
Sắc mặt của Đồng Vô Địch trở nên vô cùng u ám, lời nói gần như bật ra từ trong kẽ răng.
Đám Tiên Trù bao vây xung quanh quán ăn Tiên Trù lập tức suy nghĩ, Bộ lão bản... thật sự vẫn là một nhân vật rồi.
Đây là Đồng Vô Địch tức giận rồi hả!
Bị quét sạch mặt mũi, với tính khí nóng nảy của Đồng Vô Địch, cuối cùng đã sắp nhịn không được rồi sao?
Một tràng cười thật to vang lên.
Từng đội nhân mã đang chậm rãi đi đến từ đằng xa.
Công Thâu gia chủ cũng mang theo lễ vật chúc mừng tới đây.
Với tư cách là một gia tộc có quan hệ khá thân thiết với Bộ Phương, Công Thâu gia chủ cảm thấy vui sướng trong lòng.
Sự vùng dậy của Bộ Phương nằm ngoài dự đoán của hắn, ai có thể ngờ được rằng một Tiên Trù phàm nhân đến từ hạ giới lại có thể tại giành được vị trí thứ nhất giữa hàng ngàn yêu nghiệt thiên tài trong cuộc so tài Tiên Trù chứ.
Điều này quả thực giống như ảo mộng, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Sắc mặt của Đồng Vô Địch rất khó coi, vẻ trêu tức trên mặt của Công Thâu gia chủ lại càng khiến cho lửa giận trong lồng ngực hắn gần như muốn bộc phát ra.
Công Thâu gia chủ mỉm cười gõ cửa một cái.
- Bộ lão bản, tại hạ là gia chủ của gia tộc Công Thâu, đặc biệt đến đây để chúc mừng Bộ lão bản đã giành được vị trí quán quân trong cuộc so tài Tiên Trù.
Công Thâu gia chủ tin rằng, với mối quan hệ giữa Công Thâu Ban và Bộ Phương, Bộ Phương ắt hẳn sẽ mở cửa cho hắn.
Đến lúc đó, có thể sỉ nhục Đồng Vô Địch một phen thật đã đời rồi.
Trong lòng Công Thâu gia chủ cảm thấy cực kỳ tức giận về việc Đồng Vô Địch trở thành Thành Chủ.
Bởi vì tên gia hỏa này làm việc rất vô nhân đạo.
Hắn đã tiêu diệt toàn bộ Mục gia, gần như chiếm lấy vị trí Thành Chủ bằng cách cướp đoạt.
Đây là một thủ đoạn ti tiện nhất, là thủ đoạn khiến cho người ta khinh thường nhất!
Tiếng đập cửa vang lên khắp toàn trường.
Tất cả mọi người đều nín thở, không biết Bộ lão bản có mở cửa cho Công Thâu gia chủ hay không?
Cót két.
Cánh cửa mở ra dưới sự mong đợi của mọi người
Bộ Phương bắt chéo hai tay lại, xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt lãnh đạm.
- Thời gian buôn bán của ngày hôm nay đã kết thúc rồi, ta rất bận rộn, chư vị cứ để lễ vật ở lại đây, còn người thì có thể rời đi.
Bộ Phương nói.
Lời này vừa nói ra.
Sắc mặt của Công Thâu gia chủ đột nhiên đanh.
Đây cũng là không cho hắn mặt mũi sao, có điều là hắn liếc nhìn Đồng Vô Địch một cái, phát hiện khóe miệng của Đồng Vô Địch khẽ co giật, Công Thâu gia chủ bỗng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Hắn lập tức suy nghĩ thông suốt trong lòng, đây chính là phong cách của Bộ lão bản.
Hình như lúc nãy Bộ Phương còn không thèm nghe Đồng Vô Địch nói đâu đấy?
Tất nhiên, Công Thâu gia chủ nở một nụ cười thật tươi.
Sau khi sai người ta đặt lễ vật ở trước cửa nhà hàng rồi mỉm cười rời đi.
Công Thâu gia chủ biết rất rõ sự khủng khiếp của Bộ Phương, bởi vì Công Thâu Ban đã nói cho hắn hết sức rõ ràng rốt cuộc Đại Ma Vương Bộ Phương yêu nghiệt đến cỡ nào rồi.
Vì vậy, những chuyện Đồng Vô Địch biết về Bộ Phương thì hắn cũng biết, mà những chuyện Đồng Vô Địch không biết hắn cũng biết.
Công Thâu gia chủ hắn cũng không ngốc tới mức chỉ vì một chút mặt mũi cỏn con mà trở mặt với một người mà hắn căn bản không thể nào đắc tội nổi.
Thực ra, Đồng Vô Địch có chút không muốn giao lễ vật.
Hắn đến đây để chúc mừng, Bộ Phương đã không chấp nhận lời chúc của hắn đã đành, lại còn muốn lấy lễ vật chúc mừng của hắn...
Làm sao có chuyện tốt như vậy chứ!
Bộ Phương nhìn Đồng Vô Địch đang do dự một cái, khóe miệng lập tức giật giật.
Muốn dùng sự giả tạo để đổi lấy chân tình của ta sao?
- Tùy ngươi thôi...
Bộ Phương vung tay lên, sau đó thu hết toàn bộ lễ vật của Công Thâu gia chủ vào trong túi không gian của hệ thống.
Sau đó bắt chéo hai tay lại, bước vào trong nhà hàng.
Cửa nhà hàng không có gió mà tự động đóng lại một cái rầm.
Sắc mặt của Đồng Vô Địch trở nên vô cùng tái mét...
Mà Công Thâu gia chủ thì lại thở phào một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng, Bộ Phương đã nhận lễ vật của hắn.
Lúc này, hắn nhìn Đồng Vô Địch với vẻ nghiền ngẫm...
Ù ù...
Đúng vào thời điểm này.
Đột nhiên, một làn sóng dao động năng lượng lan rộng ra từ trên bầu trời.
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
Ở nơi đó, một bóng người uyển chuyển từ từ hiện ra.
Người này cầm bông lan, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
- Đẹp quá!
- Giống như tiên nữ giáng trần vậy... trái tim ta say mất rồi!
- Dường như ta nhìn thấy nữ thần đang nhìn ta...
...
Đám Tiên Trù vỡ òa lên, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ si mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận