Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 2058: Có khả năng tên nhóc này coi trọng dung nhan mỹ miều của lão phu (2)

Notice: Undefined offset: 201
Sau đó, tay vừa chuyển, một cái Hắc Oa đột nhiên nằm trong tay Bộ Phương.
Tiếp đó, Hắc Oa mạnh mẽ lay động.
Rầm!
Cái nồi từ dưới đi lên, hung hăng đập mạnh lên mặt vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch đang không thể cử động được kia.
Mọi người xung quanh như rơi vào không gian tĩnh mịch, hít sâu một hơi.
Ánh mắt vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch cũng trở nên sững sờ.
Cả người bị đánh bay ngược trở lại, máu tươi trào ra từ mũi miệng.
Thân hình của hắn bị đánh bay ra.
Có điều, nhanh chóng bị một cánh tay kéo lại.
Một cái Hắc Oa lại xuất hiên trước mắt hắn một lần nữa.
Bốp bốp bốp!
Một cái Hắc Oa cứ chuyển động nhịp nhàng như vậy.
Mỗi một lần xuất hiện lại đập chính xác lên giữa mặt hắn.
Bốp!
Một tiếng vang thật lớn.
Cú đánh cuối cùng của Hắc Oa.
Cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch bị đánh một trận, khuôn mặt sưng vù.
Trong mũi miệng đều toàn là máu tươi.
Mẹ nó, hắn… vậy mà bị một cái nồi đập cho vào mặt.
Khung cảnh như ngừng lại.
Cũng không biết nên nói gì.
Sau đó, những cường giả của các Tiểu Thế Giới đều không kìm chế được mà bật cười ra tiếng.
Tiếng cười kia giống như đang châm chọc chui thẳng vào lỗ tai mấy vị cường giả của Minh Ngục.
Khiến bọn họ được một phen mất mặt.
Cường giả Minh Ngục bọn họ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ngay giờ phút này, một người bị sỉ nhục khiến cho nhóm người đứng ngồi không yên.
Bộ Phương cầm lấy một cái Hắc Oa.
Mái tóc đen bay lượn trong gió, tước vũ bào đỏ trắng trên người đung đưa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào mọi người nơi này.
Ánh mắt kia…
Làm cho một nhóm người vốn muốn ra tay lại bị chùn bước.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Một cái thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Bộ Phương, thân thể cao to tản ra khí tức dữ dội.
Ánh mắt tràn đầy uy lực của Kim Giác nhìn vào những vị cường giả đến từ Minh Ngục, cất lời:
- Làm sao thế? Các ngươi muốn gây sự à?
Kim Giác đưa tay lên, bắt được tay cầm quạt Thi Quỷ Phong Hồn Phụ, lạnh lùng đưa mắt nhìn cục diện.
Các cường giả ở Minh Ngục im thin thít.
Vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch cũng xoay người từ dưới đất đứng lên, lườm Bộ Phương muốn rách cả mắt.
Bất chợt, một âm thanh lạnh nhạt vang lên:
- Đủ rồi.
Sau đó, có một bóng người chậm rãi bước ra từ trong trận pháp.
Khí tức mãnh liệt tản ra, áp đảo cả khí tức của Kim Giác.
Những vị cường giả của Minh Ngục đều cung kính hành lễ với người kia:
- Đội trưởng!
Rầm!
Một trận vù vù.
Người kia bước ra một bước, lập tức xuất hiện ở phía trước những vị cường giả ở Minh Ngục, đứng song song với Kim Giác.
Có người biết được thân phận của vị cường giả này, hít sâu một hơi:
- Đó là cường giả thế hệ trước của Minh Khôi Một Mạch, cũng là đội trưởng của đội Minh Ngục vòng bán kết.
Đó là một vị trung niên, đôi mắt khép hờ, dáng vẻ nhìn qua trông rất mệt mỏi.
Nhưng thân phận lại khiến mọi người ở đây phải e dè.
Minh Khôi Một Mạch đứng thứ hai trong cửu tộc Minh Ngục.
Vị trung niên chậm rãi mở miệng:
- Có chuyện gì, cãi nhau trên lôi đài còn ra thể thống gì nữa hả? Đây là các ngươi đang vứt bỏ mặt mũi của Minh Ngục đấy, có biết không?
Vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch hình như có chút không cam lòng, mở miệng cãi:
- Lỗ Thành đội trưởng… Là hắn trước…
- Câm miệng!
Ánh mắt vị trung niên đột ngột mở ra, liếc xéo qua vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch kia một chút, khiến vị cường giả này run lên, không dám ngo nghoe gì nữa.
Vị trung niên nói:
- Ta đã nói rồi, có ân oán gì thì giải quyết trong trận bán kết đi, còn đâu phải cùng hòa thuận vui vẻ, Minh Ngục chúng ta coi như đứng đầu phần lớn các Tiểu Thế Giới, nên có phong thái nhất định, hiểu chưa? Không thể khiến cho người khác cảm thấy chúng ta quá mức độc đoán không nói đạo lý được.
Những người dự thi của Minh Ngục im re, rõ ràng uy thế của vị trung niên này khiến bọn họ không dám lộn xộn.
Ánh mắt lạnh lùng của Kim Giác dõi theo Lỗ Thành đang thao thao bất tuyệt ở nơi đó, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Kim Giác cười lạnh:
- Giả tạo!
Lỗ Thành cười dịu dàng, nhìn Bộ Phương:
- Được rồi. Chuyện hôm nay là do Minh Ngục ta không đúng, trước tiên nói xin lỗi với tiểu huynh đệ này, có điều nếu như gặp lại trong trận đấu ở vòng bán kết thì sẽ không nhân nhượng đâu.
Có điều, khi nhìn lại, hắn lại hơi giật mình.
Bởi vì hắn thấy đôi mắt của Bộ Phương như phát sáng, nhìn chăm chú vào hắn.
Ánh mắt kia… Khiến khắp người hắn cảm thấy không được thoải mái.
Mẹ nó, ánh mắt này như mèo thấy mỡ vậy!
Lão phu cũng không dự thi, tên nhóc như ngươi làm gì mà phải nhìn như ăn tươi nuốt sống thế?
Lại nói, nếu lão phu muốn giết ngươi, thì chỉ cần một ngón tay là đủ.
Có điều, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không ổn, bởi vì Bộ Phương cứ nhìn hắn chằm chặp như vậy khiến hắn phải rùng mình.
Còn trong lòng Bộ Phương bây giờ lại tràn đây hưng phấn.
Cường giả Minh Khôi Một Mạch của Minh Ngục.
Cuối cùng đã gặp được cường giả Minh Khôi Một Mạch của Minh Ngục.
Tiểu Bạch, hi vọng của ngươi… đến rồi!
Sau đó, Lỗ Thành nhanh chóng đưa các vị cường giả của Minh Ngục rời đi.
Vị cường giả Kiếm Ma Nhất Mạch quay người đi trước, trước lúc đó còn không quên nhìn Bộ Phương bằng ánh mắt sắc như dao.
Tất nhiên, Bộ Phương không thèm quan tâm hắn, chỉ nhìn chăm chú vào Lỗ Thành như trước.
Khóe miệng Lỗ Thành hơi giật, nghiêng đầu sang phía Trương Hiên, một Kiếm Ma Nhất Mạch khác hỏi:
- Trương Hiên, tên nhóc kia… vẫn còn nhìn chằm chằm vào lão phu sao?
Trương Hiên ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Trương Hiên nhướn mày, hỏi:
- Tên nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào đội trưởng. Đội trưởng, có phải ngươi quen biết tên nhóc kia không?
Da mặt Lỗ Thành nhăn lại, trong lòng càng phản ứng lại, hận không thể quay lại dùng một bàn tay chụp chết Bộ Phương:
- Quen biết cái con khỉ!
Da mặt Lỗ Thành run lên:
- Cứ nhìn mãi khiến trong lòng lão tử cũng không yên.
- Chờ lát nữa đến trận bán kết, ai trong số các ngươi gặp tên nhóc kia cứ thẳng tay đập chết cho ta, không cần nương tay đâu!
- Lão phu hoài nghi… Sợ là tên nhóc kia có sở thích biến thái nào đấy, có khả năng là hắn coi trọng… dung nhan mỹ miều của lão phu chăng?
Những vị cường giả ở Minh Ngục cảm thấy khó hiểu, gật đầu.
Tuy rằng không hiểu đội trưởng có dung nhan mỹ miều ở đâu, nhưng đội trưởng đã nói đánh chết vậy thì cứ đánh chết hắn đi.
Lỗ Thành hít sâu một hơi, từ từ quay đầu lại.
Một cái ngoảnh lại kia, giống như hoa nhường nguyệt thẹn, tháng năm trôi qua.
Mang theo ánh mắt bất định.
Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của Bộ Phương, trong lòng nhất thời lắc đầu.
Rốt cuộc Lỗ Thành vẫn không nhịn được, chửi một câu:
- Đây là bị điên rồi!
Chờ sau khi một đoàn người Lỗ Thành đã biến mất trong tầm mắt, ánh mắt Bộ Phương vẫn lưu luyến không dứt.
Bộ Phương sờ cằm, lại rơi vào trạng thái suy tư.
Chỉ có điều lần suy tu này không chỉ nghĩ đến làm thế nào để lấy được chín lá Hoàng Tuyền Thảo, mà còn suy nghĩ đến việc lấy được Minh Khôi Chi Tâm từ tay của cường giả Minh Khôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận