Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 3136: Nói cái quái gì! (2)

Notice: Undefined offset: 113
- Ngươi chỉ còn cách mục tiêu một bước nữa, ngươi đang do dự cái gì? Rốt cuộc ngươi đang dao động vì cái gì? Con rối kia? Hay là những người không có ý nghĩa khác?
Bóng người mơ hồ kia nói, áo bào trắng tung bay.
- Ngươi nên lựa chọn ta! Ta mới là người ủng hộ ngươi đi trên con đường kia tới thời khắc này! Ta mới là tương lai của ngươi!
Bóng người mơ hồ kia như đang gào thét. Giọng nói kia khiến ánh mắt Bộ Phương hơi co rụt lại. Sau một lúc thì không gian đột nhiên yên tĩnh lại, Bộ Phương nhìn người đối diện.
- Nói xong rồi ư?
Bóng người khẽ giật mình.
- Nói cái quái gì vậy.
Bộ Phương lắc đầu, như là có chút thất vọng…
- Ngươi không phải Trù Thần… Nếu là Trù Thần làm sao lại nói ra những lời như vậy?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Bóng người mơ hồ lơ lửng trong màn đêm tối.
- Sao ta lại không phải là Trù Thần? Mọi thứ của ngươi ta đều quen thuộc, tất cả ta đều nhìn thấu.
Bóng người kia nói, hắn giơ tay lên xuất hiện một giọt thần lực. Giọt thần lực màu vàng óng, Bộ Phương vô cùng quen thuộc.
- Nhìn cái này đi… giọt thần lực này chính ta đã giao cho ngươi.
Bóng người mơ hồ kia nói, ngữ khí của hắn có chút gấp rút.
Ánh mắt của Bộ Phương càng ngày càng nghiền ngẫm. Gió thổi ầm ầm, bóng người kia nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
- Ta nói rồi… ta không nhận.
Mặt Bộ Phương vẫn không hề biến sắc.
Rốt cuộc bóng người kia cũng bay lên, toàn bộ không gian đều phát ra tiếng cười. Tiếng cười kia vô cùng lớn, cả không gian như đang run rẩy.
Ầm ầm…
Như có tiếng đổ sụp vang vọng lên. Không gian màu đen biến mất, ánh sáng hiện ra trước mặt Bộ Phương. Ánh sáng này càng ngày càng sáng chói, sau đó triệt để làm rối mắt hắn.
- Chúc mừng ngươi đã qua được dụ hoặc, thế gian không có bất kỳ đường tắt nào, cho dù là cách khoảng cách đỉnh phong dù chỉ một bước. Từ khi ngươi đi trên con đường Trù Thần… nhất định ngươi đã không tầm thường rồi. Đây là kiểm tra cuối cùng ta giao cho ngươi. Chúc ngươi may mắn.
Bóng người mơ hồ biến mất, chỉ để lại tiếng ầm vang khắp đất trời.
Sau đó thì Bộ Phương cũng dần làm quen được với ánh sáng này, mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Trước mặt hắn là một căn nhà nhỏ, gió nhẹ thổi qua vô cùng thoải mái.
Bộ Phương chắp tay nhìn xung quanh, chậm rãi đi về chỗ đó. Hắn đẩy cửa phòng ra, có mùi thơm thoang thoảng lan tỏa. Trên bàn bày một món ăn, tỏa ra vô số hào quang, lóa đến chói mắt.
Bộ Phương ngồi trước bàn, nhìn món ăn kia, hít một hơi thật sâu. Mùi thơm chui vào trong mũi, miệng hắn khiến hắn cảm thấy toàn thân như được tẩy rửa. Đó là một món ăn vô cùng đơn giản, nhưng trong vẻ đơn giản lại toát ra sự không tầm thường.
Với nhãn lực của Bộ Phương, liếc nhìn một chút cũng có thể thấy được những nguyên liệu nấu ăn này chắc chắn là bất phàm. Mỗi một nguyên liệu đều là tinh hoa của đất trời, là nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp.
Nguyên liệu nấu ăn như thế này nấu ra một món ăn chắc chắn nội hàm sẽ vô cùng đáng sợ.
Bài kiểm tra cuối cùng của Trù Thần?
Bộ Phương hít sâu một hơi. Hắn ngồi trước bàn ăn bắt đầu đánh giá gian phòng. Trong phòng chỉ có một cái bàn, bếp lò vô cùng đơn giản. Hắn như nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng kéo lên một cái. Di chuyển ánh mắt dừng lại trên món ăn. Giơ tay lên, cầm lấy đũa.
Món ăn kia Bộ Phương khẽ ngửi mùi thơm thôi cũng như được thăng hoa, chậm rãi gắp một miếng bỏ vào miệng, bắt đầu nhấm nháp.
Hả?
Ánh mắt Bộ Phương có hơi co rụt lại.
- Ngon.
Sóng mắt Bộ Phương di chuyển, có chút hơi khó tin, thế gian lại tồn tại mỹ vị như vậy sao? Bộ Phương cảm thấy ngay thời khắc này mình như đang rong ruổi trong vũ trụ. Hắn xuyên qua vô số tinh cầu, cảm nhận được sự tẩy rửa linh hồn. Hắn sinh ra cảm giác tầm mắt có thể bao quát toàn bộ núi non.
Món ăn Trù Thần!
Bộ Phương có thể xác định, đây chính là món Trù Thần nấu. Bởi vì trong món ăn này Bộ Phương cảm nhận khi tức của mình bắt đầu phi tốc tăng vọt, từ một người phàm nhanh chóng lên tới tầng thứ Thánh Nhân Đại Đạo. Trong một ý niệm giống như tất cả mọi thứ đều không ở trong tầm mắt của hắn.
Bộ Phương từ từ nhắm hai mắt, thở ra một hơi thật dài. Giơ tay lên, cảm nhận pháp lực cuồn cuộn trong cơ thể, khẽ lắc đầu.
- Món ăn Trù Thần, lần đầu ăn đúng là không thể tin được.
Đây không phải món ăn giả Trù Thần, mà thực sự là món ăn Trù Thần. So với Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Bộ Phương đang trấn áp Hồn Thần thì càng mạnh hơn nhiều!
Đôi mắt Bộ Phương tràn đầy phức tạp.
- Món ăn ngon thế này nhưng ta lại không cảm nhận được bất kì tâm tình gì, Trù Thần… đây là con đường ngươi chọn sao?
Bộ Phương lắc đầu, có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Hả?
Không đúng, biểu cảm tiếc nuối đột nhiên cứng đờ, hắn chậm rãi mở mắt ra. Lại một lần nữa gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Chỉ có tiếng bão cát nổi lên ở bên ngoài mà thôi.
Lần này Bộ Phương cảm nhận được mùi vị hoàn toàn khác biệt. Hắn từ từ nhắm chặt hai mắt, trong lòng xuất hiện một bóng người xinh đẹp, dung mạo hiển hiện. Tuy không thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được nụ cười kia ngập tràn sự vui vẻ.
Món ăn này không chỉ là vô tình!
Còn có… đạo hữu tình!
Bộ Phương mở mắt ra, khóe mắt có giọt nước trượt xuống. Chỉ là đạo hữu tình này lại đắng chát.
Trong vô tình lại ẩn chứa một tia hữu tình. Đây là con đường của Trù Thần?
Bộ Phương đặt đũa xuống, hắn nghe được tiếng rên nhẹ. Giống như có một người ghé vào bên tai thì thầm với hắn gì đó. Hình như đang kể một câu chuyện, ánh mắt của Bộ Phương ngàng càng bi thương…
Sau một lúc, hắn thở dài một hơi.
Trong vô tình có hữu tình. Đây là suy nghĩ mà Trù Thần muốn biểu đạt, mà ý tứ rất rõ ràng. Con đường này không thể được. Bởi vì Trù Thần… con đường này hướng tới cái chết.
Bài kiểm tra cuối cùng của Trù Thần rất rõ ràng, Bộ Phương phải nấu một món ăn… mà món ăn này nhất định phải tuyệt vời hơn món ăn Trù Thần. Nếu không Bộ Phương sẽ thất bại. Mà nếu thất bại cũng có nghĩa là sẽ chết.
Bộ Phương không có đường lùi, cũng không e sợ. Hắn đứng lên, chắp stay đi về phía nhà bếp, rút thái đao ra, khóe miệng hơi nhíu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận