Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 915: Ăn Thí Thần Đao (1)

Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ầm” một tiếng nổ vang, mũ sắt Kim Đao trực tiếp bị bóp vỡ ra.
Một tiếng thét dài khàn khàn, một quyền của Kim Đao đánh lên trên người Tiểu Bạch, phát ra một tiếng nổ “ầm” đinh tai nhức óc.
Hai bóng người phân biệt tách ra từ trong hư không, nện lên trên mặt đất, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, khói dày đặc.
Trong bụi mù, có quang mang màu đỏ tươi từ giữa tự phát mà ra, ngay sau đó, hai bóng người phân biệt từ trong phế tích kia bước ra.
Thân hình bá chủ điên cuồng của Tiểu Bạch hiện ra, lông tóc không tổn hao gì, cặp mắt lóe lên màu đỏ tươi, đôi cánh kim loại ở sau lưng hơi vỗ nhẹ, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Mà ở một bên khác, trong bụi mù dày đặc có một bóng người chậm rã từ bên trong đi ra.
Giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng vang vọng:
- Ngươi thật là đáng chết… lại dám bóp nát mũ giápcủa bổn hộ pháp! Ngươi đang ép ta đấy à?
Ầm!
Một trận cuồng phong gào thét mà qua, lập tức lộ ra bóng dáng bên trong lớp bụi mù kia.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ bóng dáng người kia, cặp mắt tức thời co rụt lại, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Người này… rốt cuộc là thứ gì vậy?
Từng người đều cảm thấy rét lạnh một hồi, cả người bắt đầu run rẩy.
Ngay cả Bộ Phương đang dựa lên cánh cửa sau khi nhìn rõ dáng vẻ người kia cũng hơi sửng sờ.
- Người này… vậy mà không phải là người à?
Bộ Phương ngạc nhiên.
Kim Đao thật sự không phải là người.
Mũ giáp trên đầu hắn ta bị bóp nát, lộ ra cái đầu, cái đầu kia… lông xù, lông tơ dài rậm, cặp mắt màu đỏ tươi, đầy nếp nhăn, làn da thô ráp, vô cùng dữ tợn.
Đây là một cái đầu sói, một cái đầu sói màu đen, răng nanh bén nhọn, khí tức hung ác mạnh mẽ.
Rất rõ ràng, Kim Đao này không phải là người, hắn ta là một con sói… hay có thể nói là loại hình sinh vật người sói.
Đầu sói của Kim Đao run lên, trong lỗ mũi phun ra chất khí trắng bệch, hắn ta luôn che giấu dung mạo của bản thân, nhưng thật không ngờ, hắn lại có thể dưới tình huống như vậy bị một cục sắt khôi lỗi bóp nát mũ giáp.
Hắn ta cơ bản không biết rằng bản thân sẽ bị bại lộ chân thân.
Không thể tha thứ được, Kim Giáp Thập Tam Hộ Pháp không được phép bại lộ thân phận chính mình…
Lửa giận hừng hực thiêu đốt, khiến cho áo giáp màu vàng trên thân Kim Đao phát ra tiếng nổ vang dội.
Tiểu Bạch mở rộng bước chân, bàn chân giẫm lên mặt đất, làm cho mặt đất không ngừng rung động.
- Thí thần…
Con ngươi Tiểu Bạch tập trung trên người Kim Đao, trên Thí Thần Đao mà hắn ta cầm trong tay, rất dễ nhận thấy Kim Đao cũng đã phát hiện ra mục tiêu của Tiểu Bạch, điều này càng làm cho hắn ta càng thêm ngạc nhiên lẫn tức giận không thể đè nén.
Thí Thần Đao kia là đồ của thánh địa, khôi lỗi này rõ ràng mưu toan ngấp nghé Thí Thần Đao, quả thực không thể tha thứ.
- Chết đi!
Ầm!
Mặt đất nổ tung tóe liên hồi, một cái hố to đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc, thân hình của Kim Đao nổ bắn ra, hóa thành một đường thẳng tắp nhắm về phía Tiểu Bạch, Thí Thần Đao trong tay phát ra năng lượng kinh khủng, đao khí dày đặc.
Xoẹt một tiếng.
Thí Thần Đao vung vẫy chém ra, đầu của Tiểu Bạch vừa ló ra lập tức bị chém tới.
Thí Thần Đao không chỉ có khả năng áp chế riêng biệt sinh linh Minh Khư, chủ yếu hơn là… Thí Thần Đao còn cường hãn hơn vũ khí bình thường rất nhiều, bởi vì trong đó có ẩn chứa năng lượng thần tính cực kỳ đáng sợ!
Một tiếng nổ vang vọng.
Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ, bàn tay to như quạt hương bồ nâng lên, mạnh mẽ chụp được Thí Thần Đao mà Kim Đao đang chém tới.
Xì xì xì…
Dường như có khí trắng từ trên bàn tay Tiểu Bạch bốc lên.
Cặp mắt màu đỏ tươi của Tiểu Bạch vừa chuyển, dừng ở phía trên Kim Đao kia, đầu sói của Kim Đao biến sắc, phát ra tiếng gầm giận giữ, toàn thân trên dưới đều có đao khí tàn sát bừa bãi xông ra.
Trên thân hình đơn độc béo núc ních của Tiểu Bạch lập tức hiện ra một cái hắc động.
Hắc động trôi nổi, giống như Thao Thiết, đao khí đầy trời đều bị hấp thu vào trong đó.
Ầm một tiếng!
Hắc động đột nhiên phát ra sức đẩy đáng sợ, khiến cho cả người lẫn sắc mặt của Kim Đao hoàn toàn biến đổi.
Tay Tiểu Bạch cầm Thí Thần Đạo, cặp mắt lóe lên.
Kim Đao rít rào, một quyền nện lên trên đầu Tiểu Bạch.
Đầu Tiểu Bạch nghiêng qua, ngay sau đó, trở tay chính là một quyền nện lên trên mặt Kim Đao, bốp một tiếng, Kim Đạo bị nện có chút mê man, trong cái mũi sói trực tiếp phun máu tươi tung tóe.
Kim Đao không hề buông tay, Thí Thần Đao không thể cứ như vậy bị cục sắt trước mặt cướp đi được, cho nên hắn ta sẽ không buông tay.
Hắn ta một quyền, Tiểu Bạch một quyền.
Hai người đó ở trong mắt mọi người, bắt đầu giống như chơi trò rượt đuổi qua lại.
Cặp mắt Tiểu Bạch lóe lên, cuối cùng đánh ra một quyền, Kim Đao tức khắc phun máu tươi đầy trời.
Gai nhọn ở sau lưng Tiểu Bạch run lên, bàn tay to như quạt hương bồ chụp tới, tóm được đầu của Kim Đao, một lần nữa đè xuống mài trên mặt đất.
Hơn nữa… răng rắc!
Một tiếng vỡ vụn vang lên, áo giáp trên thân Kim Đao lại có thể bị Tiểu Bạch sống sờ sờ xé rách xuống.
Bịch!
Áo giáp này dường như đặc biệt nặng nề, rơi trên mặt đất, trực tiếp đè sụp mặt đất.
Rẹt rẹt!
Một mảnh nhỏ áo giáp màu vàng bị Tiểu Bạch dùng một tay cởi xuống, tiếp theo nện lên trên mặt đất.
Kim Đao dường như đã trở nên sống không còn gì luyến tiếc, không hề giãy dụa, cứ im lặng như vậy, đợi Tiểu Bạch lột sạch quần áo của hắn ta.
Tất cả mọi người xung quanh đột nhiên có chút mê man, có người thì lại cực kỳ hưng phấn.
Cuồng ma lột quần áo đã trở lại!
Đúng là, là hắn, chính là hắn! Tiểu Bạch lột vô số quần áo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận